Edit: Bull
Beta: DiDi
------------------------------
Chương 79: Trái tim Difreyris.
Vừa đi về, Tiêu Chỉ vừa xem đủ loại phương thức đâm đầu vào chỗ chết của ma mới. Trên mặt cậu là nụ cười hả hê.
Đột nhiên, nụ cười trên mặt Tiêu Chỉ vụt tắt.
Trên diễn đàn xuất hiện một bài đăng mới tinh -
Click vào thì thấy người đăng bài này là một người chơi chuẩn bị nhậm chức mục sư. Người này vừa mới vào Horan, chuẩn bị tham quan Thần Khải Cung một lần.
Thần Khải Cung là nơi ở của Giáo Hoàng, cũng là tòa nhà tôn quý nhất Blaise, còn cái khác chính là hoàng cung của quốc vương Blaise.
Để thể hiện sự gần gũi với công chúng, có một bộ phận của Thần Khải Cung được mở cửa cho bên ngoài vào. Chỉ cần vượt qua một quá trình kiểm tra nghiêm ngặt, thì sẽ được vào tham quan.
Kết quả là mọi người còn chưa kịp đi vào, thì đã nghe thấy một tiếng nổ lớn phát ra từ bên trong, còn thấp thoáng những tiếng la hét cực kỳ khủng khiếp. Cậu chàng còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì, đám thánh kỵ sĩ đã bắt đầu xua đuổi mọi người, còn cưỡng chế đóng cửa Thần Khải Cung.
Tới tận bây giờ, Horan vẫn còn nằm trong trạng thái giới nghiêm. Tất cả những người từ ngoài đến đều bị hạn chế trong khu vực dịch chuyển, không cho phép bất cứ ai ra ngoài.
Tiêu Chỉ không thể không nghĩ đến Giáo Hoàng Brad đương nhiệm. Năm nay sức khỏe của lão già này luôn bất ổn, thậm chí dạo gần đây cũng chẳng lộ mặt trước công chúng nữa. Cuộc rối loạn lúc này khiến người ta khó mà không nghĩ đến lão ta.
Lẽ nào... Cuối cùng Giáo Hoàng cũng chịu không nổi nữa rồi à?
Đa số các người chơi đều nghĩ vậy.
L25. Vương Nhị Cẩu cao mét tám:
Tôi thấy 50% là Giáo Hoàng đứt bóng rồi. Chắc chắn là bây giờ trong đó nhộn nhịp lắm, nên tôi muốn lén tới xem thử. Nếu như tôi thành công sẽ phát trực tiếp cho mọi người xem biến cực căng của Blaise.
L255. Tiền thì ngon đó, nhưng mà mình hong có:
Tôi đi với! Dựa vào kinh nghiệm ăn trộm nhiều năm của tôi thì chắc chắn sẽ thu được tin tức!
L257. Dưa kêu lộp bộp:
Cược vào trình độ làm paparazzi chuyên nghiệp của tôi, chắc chắn tôi có thể trà trộn vào đó.
L266. Trà sữa tỏi băm:
Đại lão cố lên nhá! Em ở đây chờ mọi người đưa drama thơm phức trở về!
L364. Ông trùm ruộng dưa:
Trong mấy đại lão này có ông nào làm nghề nghiệp kỳ quái trà trộn vào không đấy...
Tất cả mọi người đồng loạt cổ vũ cho họ, còn mỏi mắt chờ tin. Nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có ai thành công cả.
Những bài đăng về biến cố của Blaise càng lúc càng nhiều hơn, người chơi đi chịu chết cũng không ít. Thế nhưng Thần Khải Cung vẫn giống hệt như một tòa thành thần bí, không chịu nhả ra tí tin tức gì.
Hai giờ sau.
Cửa chính của Thần Khải Cung lại rộng mở. Giáo Hoàng thong thả bước ra từ bên trong. Do các tín đồ đã bị kinh hãi nên sẽ tổ chức một nghi thức cầu phúc cho họ.
Nhưng mọi người chợt phát hiện ra, vị Giáo Hoàng tóc bạc trắng, lọm khọm, nói chuyện thì run rẩy đã biến thành người đàn ông tóc đỏ với gương mặt thanh thoát, dịu dàng, chính là Sonnick.
Mà lúc này, ông ta đã thay trang phục Tổng Giám Mục ra, đổi thành bộ trang phục Giáo Hoàng càng rườm rà, phức tạp hơn.
Cuộc chiến đoạt vị Giáo Hoàng này đã hạ màn, Sonnick trở thành người chiến thắng chung cuộc, cũng là chủ nhân mới của Thần Khải Cung.
Hai người trước đây cùng đứng trong hàng Tổng Giám Mục với Sonnick, có một người đã chủ động từ chức, quyết định đến một trấn nhỏ xa xôi làm một Linh Mục cấp thấp nhất. Còn người kia thì bị Blaise tuyên bố rằng đã bị tử hình vì tội phát động chính biến.
Vì tân Giáo Hoàng kế nhiệm, nên bầu không khí của Blaise cũng đang âm thầm thay đổi. Cả lục địa đều đang mong chờ động thái đầu tiên của vị Giáo Hoàng tân nhiệm này.
*
Đêm đó, ở phía Đông sa mạc Trường Nguyệt.
Bộ lạc Liệp Tích là một trong những bộ lạc top đầu của vô vàn bộ lạc ở sa mạc Trường Nguyệt, thậm chí còn được xếp là bộ lạc mạnh nhất.
Nhưng bộ lạc Liệp Tích nổi tiếng không phải là nhờ sức chiến đấu, mà là do họ giàu. Họ chiếm cứ một khu vực rộng lớn ở phía Đông sa mạc Trường Nguyệt. Nơi này dư thừa khoáng sản, các loại hiếm cũng có trữ lượng lớn, vậy nên ngành công nghiệp khai thác đã cung cấp cho bộ lạc Liệp Tích một lượng lớn tiền vàng, khiến cho cuộc sống của mỗi người trong đó đều xa hoa, lãng phí vô cùng.
Đặc biệt là trong 200 năm gần đây, sau khi quặng Ishi được khai phá và nghiên cứu ra đủ cách ứng dụng, vậy nên bộ lạc Liệp Tích chiếm cứ vùng quặng Ishi chất lượng tốt nhất càng lúc càng trở nên giàu có hơn. Họ chỉ cần đào bừa cái thôi, là đã kiếm được đầy xô đầy chậu.
Điều này cho phép họ tiêu tiền không cần tiết chế. Ngoài vũ khí và trang bị quốc phòng cao cấp nhất, thì việc rải tiền khắp lục địa đã trở thành thú tiêu khiển của bọn họ. Từ đó, họ đã nhận được ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét của vô số chủng tộc khác, còn có mỹ danh "Ngu ngốc lắm tiền".
Đêm nay, tộc trưởng bộ lạc Liệp Tích vẫn tổ chức yến hội xuyên đêm như những ngày khác.
Bộ lạc Liệp Tích của bọn họ cực kỳ giàu có, từ thứ rượu ngon tuyệt đỉnh của Thiên Diệp Quốc, hay những món ngon do các đầu bếp nhà quý tộc của Liên minh Dolly chế biến, những bộ bát đũa cổ của Vùng đất Vô chủ cần phải bỏ ra số tiền lớn để mua, thậm chí là người đẹp đến từ những chủng tộc khác...
Đôi mắt mông lung đượm men say của tộc trưởng bộ lạc Liệp Tích hướng về chén rượu trong tay: "Cuộc sống... cứ như vậy thật nhàm chán vô vị... hức... nhưng cũng hạnh phúc lắm... ha ha ha ha..."
Những người trong yến hội nghe thấy tiếng cười của tộc trưởng, nên cũng cười khanh khách hùa theo, chứ cũng chẳng quan tâm ban nãy lão ta nói gì.
Bị tiếng cười của mọi người ảnh hưởng, tộc trưởng Liệp Tích càng bừng bừng hứng thú. Lão giơ chén rượu lên, say khướt hô to: "Chư quân! Nâng ly vì ngày mai tươi sáng của chúng ta!"
Tất cả đều đồng loạt nâng ly: "Nâng ly vì ngày mai tươi sáng của chúng ta!!"
"Ha ha ha ha ha ha!!!" Yến hội ngập tràn tiếng cười nói rộn ràng.
*
Sáng sớm ngày hôm sau.
Một tin tức lan truyền khắp lục địa bằng tốc độ chẳng thể nào tưởng tượng nổi – bộ lạc Liệp Tích rơi vào tập kích của Blaise, toàn bộ lãnh địa đều bị chiếm sạch.
Theo như người chơi phát hiện sớm nhất, cậu chàng vốn muốn đến chỗ của bộ lạc Liệp Tích để mua khoáng thạch, sau đó đến Liên minh Dolly để đầu cơ trục lợi. Nhưng khi đến thì lại phát hiện ra lãnh địa của bộ lạc Liệp Tích đều đã bị quân đoàn Thánh kỵ sĩ của Blaise chiếm đóng, không những thế còn không cho ai tiến vào.
Về phần những tộc nhân của bộ lạc Liệp Tích đó thì không thấy được một ai cả, cũng chẳng có tin tức gì, có thể nói là sống không thấy người mà chết không thấy xác.
Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, thì ngay sau đó, lại có một tin tức khác truyền ra...
Blaise tập kích Đại công quốc* Dilling trong chớp nhoáng.
(*Đại công quốc: quốc gia do đại công tước đứng đầu)
Nếu chỉ nói là Đại công quốc Dilling thì có thể mọi người trên lục địa sẽ thấy lạ. Nhưng nếu nói rằng đây là khu vực giáp ranh giữa Liên minh Dolly và Blaise, thì mọi người sẽ hiểu ngay.
Liên minh Dolly là liên minh quốc gia được hợp thành từ rất nhiều quốc gia lớn nhỏ, tất cả mọi vấn đề đều do nghị viện quyết định. Đại công quốc Dilling trên thực tế chính là một bộ phận của Liên minh Dolly.
Đồng thời, nơi này cũng chính là nơi sản sinh ra quặng Ishi lớn nhất Liên minh Dolly, thậm chí sản lượng còn chiếm một phần ba sản lượng của toàn liên minh.
Hiện tại người đang đóng quân ở Đại công quốc Dilling chính là người đã bại trận trong cuộc chiến với công tước Sharona – đại công tước Warren.
Vốn dĩ lão ta lén nuôi dưỡng con lai Tịch Nguyệt tộc để buôn bán, cộng thêm đủ loại tội danh khác, nên đáng lý ra phải bị xử tử, thế nhưng lại nhờ vào thân phận đại quý tộc và những phe cánh liên quan che chở nên mới may mắn thoát khỏi. Tuy nhặt được cái mạng về, nhưng lão ta lại bị đuổi ra khỏi trung tâm quyền lực, còn bị buộc phải ở suốt đời tại lãnh địa mà không được tự tiện ra ngoài.
Lần này, khi đối mặt với thế công như vũ bão của Blaise, đại công tước Warren là người đứng mũi chịu sào.
Đã bị chặt đứt vây cánh, còn chưa kịp dựng thế lực mới, nên lão ta khó mà chống lại Blaise. Do đó trạng thái phòng thủ của Đại công quốc Dilling hiện tại là có cũng như không.
Mà cả quân đoàn Thánh kỵ sĩ của Blaise đều được trang bị vũ khí tối tân nhất, thậm chí còn có súng và đại bác dùng quặng Ishi làm năng lượng. Hầu như họ chẳng cần tốn sức mà đã chiếm được Đại công quốc Dilling đang trên bờ vực suy thoái.
Xuất phát từ sự kiêu ngạo của đại quý tộc, nên đại công tước Warren không muốn đầu hàng, kèm theo đó là vài tên thân tín nguyện sống chết theo lão.
Sau khi tin này lan truyền, cả đại lục đồng loạt ồ lên.
Một mặt là kinh ngạc đối với việc Blaise có vẻ bảo thủ, kín kẽ đột ngột thay đổi phong cách. Còn mặt khác là tất cả mọi người đều chú ý đến vũ khí mà thánh kỵ sĩ sử dụng.
Cái gì thế này? Sao Blaise lại có những vũ khí này?
Dường như trong lúc toàn lục địa vẫn đang giữ nguyên tình trạng vốn có, thì Blaise đang xoay chuyển trong âm thầm. Mà hiện tại, tới khi họ đã thay đổi đến mức này rồi, thì cả lục địa Dazemenya vẫn chưa chuẩn bị biện pháp ứng phó.
Bầu không khí hiện tại của Liên minh Dolly khá căng thẳng.
Không ai biết được kế hoạch của Blaise, cũng không ai biết rằng bọn họ đã thỏa mãn chưa, hay là đang chuẩn bị phát động chiến tranh toàn diện với Liên minh Dolly. Phái chủ chiến và phái chủ hòa tranh luận không dứt, cả sảnh hội nghị ngập tràn tiếng tranh luận kịch liệt của hai bên.
Những bộ lạc khác của sa mạc Trường Nguyệt cũng rất căng thẳng, tất cả đều cảnh giác hành động tiếp theo của Blaise.
Đối với những cuộc hỗn loạn như này, người có phản ứng tích cực nhất đương nhiên là người chơi. Đối với bọn họ thì việc này cũng giống như tìm được tài liệu mới vậy. Có chiến loạn thì nghĩa là có nhiệm vụ, mà có nhiệm vụ thì sẽ có rất nhiều phần thưởng, kinh nghiệm, đạo cụ, trang bị, tiền vàng,... Thậm chí là còn có rất nhiều đồ vật khiến người ta kích động, cái gì cũng có thể xuất hiện cả.
*
Hessen, Bạch Cốt Điện.
Tiêu Chỉ lướt xem đủ loại tin tức từ mọi con đường truyền đến, cậu cảm thấy cả lục địa đều đang chìm trong bầu không khí bất an.
Tuy đại quân của Blaise không nhằm về phía Hessen mà tấn công sa mạc Trường Nguyệt và Liên minh Dolly, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, với quan hệ của Blaise và Hessen, thì việc họ gặp lại nhau trên chiến trường chỉ là việc sớm muộn.
Hơn nữa, hai nơi mà Blaise tấn công đều là những nơi trọng điểm sản xuất ra quặng Ishi, vậy nên người ta khó mà không nghĩ đến việc bọn họ có thể đang ngấm ngầm thực hiện ý đồ nguy hiểm nào đó.
Blaise càng án binh bất động, thì áp lực vô hình đè nặng lên Hessen càng lớn.
Tiêu Chỉ quyết định sẽ đi lấy Vương miện Thánh Diễm trước. Có Vương miện Thánh Diễm rồi, phần chiến lực bị mất do Truy Hồn Giả vắng mặt cũng có thể bổ sung. Nếu như có tình huống bất ngờ xảy ra, cậu cũng có thể xuất hiện với vai trò lực chiến cao cấp.
Nếu như để tình hình càng căng thẳng hơn, thì cậu khó mà có cơ hội đến hồ Adiya.
Tiêu Chỉ nghĩ là làm ngay. Cậu nâng cấp độ cảnh giác của Hessen lên mức chiến tranh, sau đó đi thăm Greata trước.
Dạo gần đây Greata ở Hessen rất ổn, có rất nhiều chủ đề chung với Milton đã chết nhiều năm, còn có thể trò chuyện vui vẻ với một số xác sống gần tuổi. Thỉnh thoảng họ cũng tổ chức vài buổi tiệc trà, mỗi ngày đều trôi qua rất bình yên.
Greata ở tạm tại một căn phòng ngủ trong trung tâm chính vụ. Tiêu Chỉ vừa mới đến gần đã nghe giọng ông ta: "Đây là cái quái gì thế này?! Bọn chúng muốn kiểm soát hoàn toàn tâm trí của các tín đồ đấy à?! Dị đoan!! Quyển sách rách này từ đầu đến cuối toàn là dị đoan!"
Theo như Teague nói, thì thời gian này Greata tìm được một quyển Kinh Thánh của Blaise. Càng đọc ông càng tức, nhưng càng tức thì càng phải đọc. Thế là cả ngày ông đều nóng máu đến mức chửi đổng, nhưng lại không vứt sách đi, cứ như đang tự hành xác vậy.
Tiêu Chỉ gõ cửa.
Khi Greta đến mở cửa thì còn chưa nguôi giận. Sau khi mở cửa xong, ông thẳng tay ném quyển Kinh Thánh lên bàn sách. Nhìn thấy những vết lồi lõm trên bìa sách, chứng tỏ rằng nó đã bị đối xử như vậy nhiều lần lắm rồi.
Greata cố gắng khiến mình bình tĩnh lại: "Ngài Nhiếp Chính quan đến tìm tôi có việc gì không?"
Tiêu Chỉ vào thẳng chủ đề: "Tôi chuẩn bị đi lấy Vương miện Thánh Diễm, nên mới đến hỏi riêng ông xem có điều gì cần chú ý không."
Greata nói hết cho cậu những điều về phong ấn, thậm chí còn giải thích cặn kẽ về cách giải phong ấn, cuối cùng mới dặn dò cậu: "Sát thương mà Vương miện Thánh Diễm gây ra cho xác sống rất khủng khiếp. Cậu phải cẩn thận, đừng cho bất kỳ xác sống nào tiếp xúc với nó. Sau khi cậu lấy được cũng đừng bao giờ đưa đến cho tôi xem."
Tiêu Chỉ cảm ơn ông xong thì rời khỏi.
*
Tiêu Chỉ quay về Bạch Cốt Điện, tìm Frost để nói cho hắn nghe dự định của mình. Không những thế, cậu còn mượn Alifa ít lâu, để đảm bảo rằng mình có thể đi sớm về sớm.
Frost nói: "Ta đi cùng với em."
Tiêu Chỉ nói: "Hiện tại cục diện trên lục địa rất bất ổn. Không ai đoán được hành động kế tiếp của Blaise là gì. Hessen cần anh bảo vệ. Mà anh cũng cần có Hessen. Anh ở lại Hessen mới là quyết định sáng suốt nhất lúc này."
Nghe Tiêu Chỉ nói xong, Frost không hề đồng ý, cũng chẳng phản bác, mà chỉ giữ im lặng.
Đột nhiên, hắn đứng bật dậy, chẳng nói câu nào mà bỏ đi luôn.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Tiêu Chỉ bị bỏ lại đó bỗng cảm thấy hơi hoang mang. Hình như Frost chưa từng như vậy mà nhỉ?
Chẳng lẽ hắn đang phản nghịch?
Hơn 600 tuổi mới bắt đầu phản nghịch á? Có phải hơi trễ rồi không?
Một lát sau, Frost quay lại phòng cùng với một cây pháp trượng lấp lánh. Hắn đưa pháp trượng đến trước mặt Tiêu Chỉ, giọng hơi mất tự nhiên: "Truy Hồn Giả còn đang nâng cấp, bây giờ em... cứ dùng tạm cái này đi."
Tiêu Chỉ quan sát pháp trượng. Cả cây pháp trượng này cứ như được khắc ra từ pha lê. Mà trên đỉnh cao nhất của pháp trượng, được khảm một viên đá quý mà đỏ có hình dạng như trái tim.
Tiêu Chỉ nhìn thấy được một cái tên quen thuộc trên thông tin vật phẩm – Trái tim Difreyris.
Theo như truyền thuyết của lục địa, Difreyris là tên của một chàng thiếu niên. Thiếu niên ấy vì đem lòng yêu Nữ thần Ánh Trăng mà đã cầu xin các vị thần biến trái tim mình thành một viên đá quý đỏ rực để tặng cho Nữ thần mình hằng yêu thương.
Cái tên Trái tim Difreyris của pháp trượng này được dựa trên truyền thuyết đó. Một câu chuyện có phần lãng mạn và đầy sự hy sinh.
Sau đó, Trái tim Difreyris đã qua tay rất nhiều chủ nhân. Người nổi tiếng nhất chính là vị hoàng đế khai quốc của đế quốc Canis. Ông đã đưa Trái tim Difreyris như tín vật đính ước cho vị Hoàng Hậu xuất thân bình dân của mình, còn đặt ra lời thề "Nàng là duy nhất trong lòng ta".
Tuy rằng đế quốc Canis đã biến mất dần theo năm tháng, nhưng truyền kỳ họ thêm vào cho Trái tim Difreyris vẫn được lưu truyền khắp thế giới. Cho dù thời gian có bào mòn, nó vẫn chẳng bao giờ phai màu, thậm chí còn trở thành câu chuyện cổ tích được lan truyền khắp lục địa.
Tiêu Chỉ vẫn nhớ, cách đây rất lâu, rất lâu, cậu đã từng xem hai câu chuyện đó như chuyện kể trước khi ngủ để kể cho A Sâm lúc còn ngây thơ nghe.
Chẳng biết bây giờ Frost còn nhớ rõ hay không.
Nhớ rõ hai câu chuyện ấy, và cả... ý nghĩa của Trái tim Difreyris.
Khi cậu lại ngước mắt nhìn Frost, bỗng cậu đối diện với đôi mắt bạch kim ẩn chứa một chút mong chờ, một chút thấp thỏm, và cả chút sự cố chấp của hắn.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Tiêu Chỉ đã chắc chắn rằng Frost vẫn còn nhớ hai câu chuyện ấy.
Trong một thoáng ấy, không khí trong phòng trở nên hơi lạ lẫm, dường như khắp nơi xuất hiện một vị ngọt như có như không. Nó nhẹ nhàng hơn đường mật, nhưng lại nồng nàn hơn hương hoa quả. Vị ngọt đó như mang theo hơi ấm, khiến cho Bạch Cốt Điện vốn lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn.
Nhất thời, hai người chẳng ai lên tiếng. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Người có động tĩnh đầu tiên chính là Frost. Hắn tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, gần đến mức khiến tim người ta nảy lên.
Nếu nhìn vào cái bóng, thì hai người gần như đã dính chặt vào nhau. Tuy hai mà một.
Giọng nói trầm thấp bỗng vang lên: "Em có thể chấp nhận nó không? Đây là lời hứa trịnh trọng nhất mà anh có thể dành cho em."
Dường như Tiêu Chỉ nghe được nhịp tim của chính mình. Cậu hiểu "nó" trong lời của Frost không chỉ là Trái tim Difreyris, mà còn là một trái tim khác chỉ thuộc về vị lãnh chúa Hessen trước mặt cậu. Một trái tim không còn đập nữa, nhưng lại chân thành và tha thiết vô cùng.
"... Nếu như em không thích, anh có thể đổi một pháp trượng khác cho em."
Nghe vậy, Tiêu Chỉ vội vàng nắm lấy pháp trượng lấp lánh trước mặt mình theo bản năng.
Theo hành động ấy, dường như cậu nghe thấy âm thanh từ đáy lòng mình. Đó là sự sung sướng, rộn ràng vì hạnh phúc. Có lẽ cậu cũng đã chờ đợi thời khắc này từ rất lâu rồi.
Tiêu Chỉ cất Trái tim Difreyris đi, sau đó cậu ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt bạch kim đang gần trong gang tấc. Cậu cười thật tươi: "Em rất thích. Nó là thứ quý giá nhất trên thế giới này."
Chỉ trong nháy mắt đó, đôi mắt bạch kim của Frost bỗng xuất hiện nét cười hạnh phúc. Tựa như lớp băng tuyết dày cộp của mùa đông giá rét cuối cùng cũng bị tia nắng ấm áp của mùa xuân làm cho tan chảy.
Sao Frost có thể không vui mừng được chứ?
Thì ra Tiểu Thất cũng có suy nghĩ giống với hắn. Thì ra trong lòng Tiểu Thất, tâm ý của hắn chính là món quà quý giá nhất trên thế giới này.
Tiêu Chỉ chợt nhận ra đôi mắt bạch kim ấy càng lúc càng đến gần mình, càng lúc càng gần, đến khi đã chiếm trọn tầm nhìn của cậu.
Ngay sau đó, Tiêu Chỉ cảm thấy môi mình bị bao phủ bởi cảm giác mềm mại. Đầu tiên là dịu dàng, rồi từ từ mạnh hơn, sau đó là thâm nhập không ngừng, như thể dã thú kiêu ngạo đang tuần tra lãnh địa của mình vậy.
Tiêu Chỉ cũng khó mà kiềm chế nổi, đành phải vươn tay ôm lấy Frost. Ngón tay thon dài bám vào lưng hắn, khiến khoảng cách giữa hai người bị kéo gần đến mức dường như chẳng còn nữa.
Giờ khắc này, không ai trong họ muốn nụ hôn này kết thúc dễ dàng như thế.
------------Hết chương 79-----------