Nghề Phò Mã

Chương 14: Khiêu khích mục giác




Xem ra, trong trận chiến này, Thư Quý phi đang muốn gây phiền phức cho “đồ điên” nhà hắn.

Sau khi Mục Giác báo tên họ, Vương Xung đã biết hắn là ai. Hắn ta lại nhìn hắn một lượt và nói chuyện với giọng điệu quái gở: “Thì ra là phò mã, tiểu nhân có mắt không trọng, mong phò mã thử tội.”

Cao Duy đã tốn rất nhiều tâm sức để tìm được một phò mã tốt” cho Minh Nghi. Tất cả con cháu chưa lập gia đình của những nhà bần hàn trong triều đều được vẽ chân dung và gửi đến cho nàng xem. Vương Li cũng đã cầu xin Thư Quý phi, gửi bức chân dung của Vương Xung cho nàng.

Vì muốn sỉ nhục Minh Nghi, Thư Quý phi đã đồng ý. Lúc đó, Vương Xung còn tưởng rằng mình đã bắt được cọng rơm sẽ đưa mình lên như diều gặp gió.

Kết quả là, không biết Minh Nghi tìm đâu được một bức chân dung, và đích thân cầm đến nói với Hoàng đế Thần Tông rằng người này chính là phò mã mà nàng chọn.

Nhị công tử Mục Giác của phủ Định Bắc hầu, một người mà bọn họ chưa từng để tâm, cứ như vậy đánh bại tất cả bọn họ.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, Vương Xung lại nghiến răng căm hận vị phò mã xuất hiện một cách kỳ lạ kia, và không ngờ là lại gặp hắn vào lúc này.

Mục Giác không trả lời, chỉ cầm roi ngựa gạt đám lá và cỏ dại dính vào mép giày của mình, sau đó đứng lên vươn mình một cái: “Đi thôi, còn dám chơi một trận nữa không?”

Hắn đang nói với Hoa Lăng đứng bên cạnh. Lúc nãy hắn bắn trúng liên tiếp mười lăm mục tiêu, còn Hoa Lăng bắn chệch một phát. Từ lúc đó đến giờ, mặt hắn ta cứ sầm sì, có lẽ là không vui.

Dù sao vẫn còn một hiệp nữa, Mục Giác định sẽ khiến hắn ta tâm phục khẩu phục.

“Ừ.” Hoa Lăng xoay người lên ngựa đợi hắn, những người khác thấy thế cũng lục tục lên ngựa.

Bị bọn họ coi như không khí, Vương Xung càng xấu hổ hơn. Hắn ta không nhịn được nữa, bèn chắn trước mặt Mục Giác: “Trước đây không biết sự tài giỏi của phò mã, hôm nay gặp được, mong được ngài chỉ bảo.”

Thân là tiến sĩ trong kỳ thi võ năm Thần Tông đầu tiên, Vương Xung rất tự tin rằng mình có khả năng đấu lại được Mục Giác.

Mục Giác cầm roi ngựa, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Được.”

Nói đoạn, hắn lên ngựa, cho ngựa đi chậm vài bước. Hoa Lăng tới gần hắn và nghiêm nghị nhắc nhở: “Ngươi nên bớt dây vào người của ti Giám Lễ thì hơn.”

Mục Giác thoáng nhìn Hoa Lăng mà không nói gì. Sau khi tất cả mọi người đã lên ngựa, bọn họ lập tức thúc ngựa phóng đi. Vương Xung kéo hai tên tay sai theo cho đội hình thêm khí thế. Hắn ta bám sát Mục Giác và Hoa Lăng, chẳng mấy chốc đã bỏ xa rất nhiều người.

Bọn họ quay lại đường đua cũ, mười lăm bia ngắm đều đã được người hầu rút sạch những mũi tên cắm trên đó, chỉ đợi bọn họ bắn lượt tên mới.

Mục Giác vẫn tiện tay bắn trúng hồng tâm từ khoảng cách rất xa, rồi thờ ơ giục ngựa chạy qua mà chẳng buồn liếc nhìn. Còn Hoa Lăng vẫn hơi ngần ngừ, chờ đến gần mục tiêu hơn mới kéo cung, rồi theo sát Mục Giác, bỏ lại Vương Xung ở phía sau, lại nôn nóng nói: “Đừng quá khoa trương, nếu để ti Giám Lễ để mắt đến thì sẽ không hay đâu.”

“Không khoa trương cũng không được.” Mục Giác nhếch khóe miệng: “Đồ điện nhà ta... Khụ, công chúa đã gả cho ta, chẳng phải là hắn ta đang nhắm vào ta sao.”

Hắn không phải kẻ hồ đồ nên vẫn thấy rõ chút toan tính đó.

Hoa Lăng nhíu mày: “Vậy ngươi cẩn thận nhé.” Sau đó, hắn ta không nói gì nữa. Hai người bám đuổi nhau suốt đường đua, thay phiên nhau chiếm bia ngắm. Vương Xung theo sát họ, tuy hơi tốn sức song vẫn bắt kịp.

Mục Giác và Hoa Lăng lao ra từ bụi cỏ gần như cùng lúc. Khi tuấn mã chồm lên, đột nhiên có tiếng hét sợ hãi từ bên đường. Mục Giác liếc nhìn thì thấy hai đứa trẻ đang công bó củi khô nho nhỏ sau lưng, vì quá hoảng sợ bởi con ngựa đột ngột lao ra nên đã ngã nhào xuống đất. Hai đứa trẻ quá nhỏ, lại bị bụi cây che khuất, căn bản là không thể nhìn thấy.

Mục Giác nhanh chóng nhảy xuống ngựa, ôm lấy hai đứa trẻ, lăn dưới đất vài vòng, bảo vệ chúng dưới thân mình.