Nghe Phong Gọi Tình

Chương 32: Chương 32







Editor: Trà Xanh
An Tư Tình bị gậy th*t lấp đầy một cách tàn nhẫn, đột ngột chọc vào, thịt non trong huyệt lập tức xoắn chặt thân gậy nóng như thiêu đốt.

Cô ưỡn ngực khóc lóc, ôm Thiệu Kình Phong như thể cố gắng đáp ứng động tác của anh, nhưng Thiệu Kình Phong càng dùng sức thì hoa huy*t càng chặt, Thiệu Kình Phong kích động kéo toàn bộ quần áo An Tư Tình ra, cúi đầu nâng cặp nhũ mút hôn như đang ngấu nghiến ăn.

An Tư Tình bị anh làm cho thích thú, mở miệng để giọng nói quyến rũ của mình vang vọng trong lớp học.

Không biết giày trên chân đã bị đá đâu mất rồi, một đôi chân ngọc lả lướt khi thì duỗi thẳng, khi thì quấn lên eo Thiệu Kình Phong vì khoái cảm.

Kẹp đến độ xương cụt của Thiệu Kình Phong trở nên giòn tan, da đầu tê dại, xuýt nữa bắn ra, vì thế anh bóp cặp mông đang nhô cao của cô và nói: “Bé ơi, em nhẹ một chút, gốc rễ của anh sắp bị em bẻ gãy rồi…”

An Tư Tình mơ màng, tuy rằng không hiểu rõ lắm nhưng nghĩ đó là lời nói bậy bạ, cô nhíu mày, đôi mắt ngấn nước tràn đầy sắc xuân, khuôn miệng anh đào hé mở, mơ hồ ngân nga: “Cứng quá, phía dưới cứng quá… Anh chậm chút…” Nói xong vặn vẹo mông cọ lên người anh.

Thiệu Kình Phong hiểu rõ người phụ nữ thanh tú quý giá này không thích độ cứng của cái bàn bên dưới, nhưng anh cố ý ra vẻ không hiểu, liếm mồ hôi trên chóp mũi cô, cười khẽ: “Phía dưới của anh không cứng thì làm sao em thoải mái được…”
Nghe vậy, An Tư Tình bĩu môi, mặt càng đỏ hơn, trong mắt Thiệu Kình Phong, An Tư Tình như vậy rất đáng yêu, nghịch ngợm và quyến rũ chết người, đương nhiên càng phi nước đại không ngừng.

Khắp lớp học, tiếng rên rỉ ngọt ngào kèm theo tiếng thân thể va chạm và tiếng nước phụt phụt không ngừng vang lên.

Tuy rằng mỹ nhân trên bàn rất nhẹ, nhưng cái bàn gỗ không chịu nổi sự đẩy đưa, âm thanh kẽo kẹt khàn khàn giống như trong giây lát sẽ tan vỡ thành từng mảnh.

Thiệu Kình Phong cũng được coi là người đàn ông tân thời, từng đi học và ra nước ngoài, nhưng lúc này lại có cảm giác yêu đương vụng trộm với bạn nữ trong lớp.

Tuy thời đi học không có to gan và buông thả như vậy, bây giờ bù lại cũng không sao.

Anh cúi đầu ghé vào tai An Tư Tình, nói một cách xấu xa: “Bé ơi, giờ em ôm anh chặt chút, kẹp anh chặt hơn, bởi vì cái bàn này sắp bị chúng ta làm sập…”
Lời vừa thốt ra khiến An Tư Tình sợ hãi, cô căng thẳng, lập tức leo lên trên, đồng thời dùng cả tay chân giữ chặt Thiệu Kình Phong.

Thiệu Kình Phong bị An Tư Tình ôm chặt cứng từ trong ra ngoài, khiến anh không kiềm chế được sự rung động, anh cũng ôm cô thật chặt, bắn ra trong cơ thể cô.


Lãng du một vòng trên chín tầng mây, cuối cùng quay lại trần gian, An Tư Tình tỉnh táo một chút, mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện ra cô và Thiệu Kình Phong đang chiến đấu trong lớp học.

Nhận thức này làm tim cô loạn nhịp, tiểu huyệt co giật, xoắn chặt gậy th*t của Thiệu Kình Phong.

“Chúng ta… Sao ở đây…” An Tư Tình mềm mại nằm trên bàn, hai tay buông xuống yếu ớt, hơi thở mong manh hỏi anh.

Thiệu Kình Phong cũng nhận ra sự thay đổi của An Tư Tình, tuy người có chút tỉnh táo nhưng tiểu huyệt non nớt vẫn còn cắn chặt thân gậy của anh, vì vậy anh nín thở, ôm An Tư Tình vào lòng, đưa theo cô ngồi xuống ghế, ôm vòng eo thon, vùi đầu liếm láp bầu ngực tròn trịa và trắng như tuyết của cô, mơ hồ nói: “Em nói chúng ta đang ở đâu…”
An Tư Tình mơ hồ nhớ lại Đằng Nguyên Thuần Nhất đã tấn công cô, nhưng sau đó chỉ có những mảnh vỡ, cô vừa định hỏi mấy câu, suy nghĩ đã bị gậy th*t đâm loạn trong hoa kính làm cho cô phân tâm, chỉ có thể nâng đầu, đỡ vai anh rên rỉ: “Ưm ưm… A a…”
Thiệu Kình Phong cảm thấy An Tư Tình nửa mê nửa tỉnh như vậy cũng rất thú vị, khi hết thuốc, cô sẽ lấy tay che miệng để tránh người khác nghe thấy giọng của mình, nhưng cô không biết rằng biểu hiện kìm nén và nhẫn nhịn, uyển chuyển, tinh tế nhẹ nhàng và đáng thương của cô càng khiến đàn ông muốn ra sức đâm cô.

Còn khi cô bị bỏ thuốc, cô không giữ được lý trí, sẽ ngã vào vòng tay anh, nắm vai anh ra sức cào cấu, vừa khóc vừa gào vừa làm ầm ĩ, tiếng rên rỉ vừa ma mị vừa buông thả vừa thảm thiết, làm cho máu anh sôi trào, gậy th*t cứng đến mức đau đớn, như thể anh mới là người uống thuốc kích dục, không thể không hóa thành sói.

Thật sự không có cách nào yêu đủ vật nhỏ bé này, bàn tay với khớp xương rõ ràng của Thiệu Kình Phong không ngừng vuốt ve thân thể mềm mại của An Tư Tình, khi thì nhéo bờ mông vểnh lên của cô, khi thì bóp vòng eo thon nhỏ, nhưng đều chỉ có một mục đích là đẩy phân thân nóng hổi kia vào sâu trong động nước mỏng manh của cô.


Nghe một hồi lâu, phụ tá rốt cuộc không chịu nổi, anh thu hết can đảm quay đầu nhìn vào trong lớp học.

Bởi vì Thiệu Kình Phong chắn An Tư Tình, anh không nhìn thấy cảnh xuân, chỉ thấy An Tư Tình nhắm hờ mắt, khuôn mặt đầy mồ hôi dính vài sợi tóc đen dựa vào vai Thiệu Kình Phong, hai bắp chân mang tất học sinh màu trắng thả hai bên Thiệu Kình Phong, lắc lư theo động tác ra vào của Thiệu Kình Phong.

Phụ tá không nhịn được gõ cửa sổ, vội vàng kêu “Thiếu soái, thiếu soái, anh nhanh lên, có người đang đến…”
Bị gián đoạn như vậy, Thiệu Kình Phong đành phải thu quân trong tình trạng dang dở, ôm mỹ nhân đang mơ màng, bắn đầy tinh hoa nóng bỏng vào bụng cô.

.