Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Toàn Tông Pháo Hôi Tạo Phản Rồi

Chương 41





Chu Lục Lục đắn đo một lúc, sau đó bèn lấy phù Thuấn Di từ trong vòng tay ra.

Phù Thuấn Di rất quý hiếm, cả Huyền Phù tông cũng chỉ có không quá hai mươi người có thể vẽ ra được, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Huyền Phù tông suy tàn, nên Chu Lục Lục cũng phân vân không biết có nên dùng vật quý hiếm này không.

"Thôi bỏ đi, tu luyện là quan trọng nhất, để sư phụ đợi lâu không hay đâu!"
Suy nghĩ kỹ, Chu Lục Lục nghiến nát phù Thuấn Di trong tay, trong lòng tập trung nghĩ về viện của sư phụ.

Giây sau, thân hình Chu Lục Lục đã xuất hiện trong tiểu viện của Ngô Đạo Tử.

"Thật thần kỳ!"
Chu Lục Lục thầm khen ngợi, thầm nghĩ sau khi Trúc Cơ, nàng nhất định phải theo sư phụ học phù tu.

"Sư phụ, đồ nhi đến đây rồi!"
Chu Lục Lục sửa sang lại váy áo rồi bước nhanh đến bên cửa, định đưa tay gõ cửa.

Tay vừa chạm vào, cánh cửa đã tự động mở ra.

"Sư phụ?"
Chu Lục Lục gọi một tiếng rồi bước vào trong.


Nàng nhìn quanh một vòng, thấy trong điện không có ai cả.

Chu Lục Lục thấy không có người liền định đợi ở ngoài, khi quay người ánh mắt thoáng nhìn thấy một tờ giấy trên bàn, bèn đi tới xem.

Cầm tờ giấy lên, thấy là do Ngô Đạo Tử để lại cho mình.

[Đồ nhi ngoan, vi sư đi theo các vị Trưởng lão lên Đăng Tiên Đài thu nhận đệ tử, con tự tu luyện vài ngày đi.

Nếu có chuyện gì thì đi tìm hai sư huynh.

]
"Hai vị sư huynh đều bế quan rồi!"
Chu Lục Lục lắc đầu, đặt tờ giấy xuống rồi rời khỏi phòng.

Đóng cửa lại, Chu Lục Lục suy nghĩ xem hôm nay nên sắp xếp như thế nào.

"Ừm! sách sư phụ đưa sắp đọc hết rồi, đến Tàng Kinh các mượn vài quyển vậy.

"
Quyết định xong, Chu Lục Lục lấy cái dù lượn từ trong vòng tay ra.


Đeo xong, nàng đi đến mép vực.

Xác định được vị trí Tàng Kinh các, nàng nhảy xuống một cái.

Đến độ cao thích hợp, Chu Lục Lục mở dù lượn ra.

Với một tiếng "xoạch", dù lượn đã mở toang.

Chu Lục Lục nghĩ nếu linh lực có thể điều khiển kiếm bay lên thì cũng có thể điều khiển dù lượn.

Nàng bèn thử phóng một chút linh lực vào dù lượn, thấy có hiệu quả thì bèn buông dây dù, chuyển sang dùng ý chí điều khiển hướng bay của dù.

"Xoạch!"
Lần này Chu Lục Lục không cần dùng mông để giảm tốc độ nữa.

Nhờ linh lực trợ lực, nàng đã đáp xuống đất một cách ổn thỏa.

Sau khi thu dù lượn lại, Chu Lục Lục đi về phía Tàng Kinh các.

Vừa đến cửa Tàng Kinh các, nàng đã bị một lão giả kiệm lời chặn lại.

"Ngọc bài thân phận?"
Chu Lục Lục nhớ lại nội dung trong sách, biết đây là một vị Trưởng lão rất đáng kính của tông môn, nhưng lão giả này rất ghét đệ tử không lễ phép.