Bên ngoài màn đêm đã phủ tràn. Nam nữ muôn hình muôn sắc cũng dần tới lui nhiều hơn, khắp nơi náo nhiệt linh đình, ngây ngất phồn hoa.
“Còn nhớ hoa khôi khoa thiết kế sân khấu Cù Viên Viên không?” Đàm Soái bỗng thay đổi sắc mặt, nhếch môi nói, “Tôi mới đi dự lễ tang của cô ấy cuối tuần trước.”
“Sao lại chết?”
“Ung thư cổ tử cung.”
Nếu không phải vẻ mặt tên kia nhuốm đầy bi ai không thể khinh nhờn, Thẩm Thố thực sự muốn bật cười. Hắn cầm chai bia, khẽ cụng ly với Đàm Soái, nói với gã bằng chất giọng đau đớn thấu gan lại nghiêm túc cực kỳ: “Không ai biết trước được điều gì, tận hưởng niềm vui hiện tại thôi.” Một lát sau, hắn mới nhận ra Đàm Soái vẫn đang chìm trong cảm xúc đau thương khó kiềm chế, hắn bèn lấy độc trị độc, làm gã buồn lại càng buồn hơn. Hắn nói: “Khâu Sầm Ca trở về rồi, còn mở triển lãm tranh.” Cố ý dừng một lát, nhìn người nào đó như đang bị ong vò vẽ chích qua lớp kính mắt, sau đó hắn tiếp tục bỏ đá xuống giếng, “Chắc không đi nữa đâu.”
Đàm Soái ngơ ra đó vẫn không động đậy, sau đó “Ồ” một tiếng như tỉnh khỏi cơn mơ, buồn bã cúi đầu.
Khâu Sầm Ca cũng là sinh viên khoa thiết kế sân khấu, bằng tuổi Thẩm Thố. Nếu không vì mọi người định nghĩa về “hoa khôi khoa” quá hạn hẹp, trước giờ chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam, thì Khâu Sầm Ca hoàn toàn xứng đáng với cái danh ấy. Nhớ năm xưa, Đàm Soái hào sảng phóng khoáng và Khâu Sầm Ca mặt mày tuấn tú luôn đi chung với nhau nơi sân trường Trung Hí, cảnh tượng công thụ tuyệt diệu chẳng kém gì Thẩm Thố và Lâm Nam Âm. Không ai buôn dưa tám chuyện nhưng người nào cũng hiểu trong lòng mà không nói ra. Hai người gật đầu đối diện nơi sân trường, sau đó dừng bước, ân cần hỏi thăm nhau bằng những lời hàn huyên khách sáo, dùng một vài từ thiếu nhã nhặn nhân danh “tình bạn” để làm tình với nhau bằng lời nói, dùng ánh mắt dung tục và cẩu thả để phanh áo cởi quần nhau giữa ban ngày ban mặt. Người bạn gái hồi đó của Đàm Soái là Cù Viên Viên vẫn luôn thấy khó hiểu, cô hỏi sao hai anh có nhiều lời để nói với nhau vậy?
Khi ấy Đàm Soái còn ra vẻ bí ẩn cười mà không đáp, đôi khi lại dùng một câu qua loa lấy lệ rằng “Cưng ơi hôm nay em đẹp quá, khiến anh xịt máu luôn”.
Yêu đương là một trạng thái hóa học rất tuyệt, chỉ là thời hạn chẳng được bao lâu. Đàm Soái giàu đời hai chẳng màng lao động, việc gã chăm chỉ nhất chính là đổi bạn giường, nhưng “tình hữu nghị” giữa gã và Khâu Sầm Ca lại luôn giữ mãi cảm giác tươi mới cuồng nhiệt dù trải qua bao nguy cơ thối rữa.
Tựa như như viên kim cương lấp lánh tinh khiết và than chì hỗn độn ngổn ngang, nhìn thì tưởng như cách xa vạn dặm, thực chất thù hình* lại gần như nhau.
*Kim cương và than chì là hai dạng thù hình của cùng một nguyên tố (Cacbon) và sự khác biệt về tính chất là kết quả của sự sắp xếp cấu trúc tinh thể của chúng.
Hay ví dụ như DOG và GOD.
Có một lần cùng nhau tham gia một khóa học tự chọn về đánh giá nghệ thuật, giáo viên trên bục đang hào hứng nói về sức hấp dẫn nghệ thuật của tác phẩm “Khuyển Tăng” của Bành Hồng Trí, liên tưởng thứ sinh vật hạng hai là chó với những tăng lữ trong thần dụ… Hai người Đàm, Khâu bên dưới không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, ăn ý vô cùng.
“Cậu, đồ sinh vật hạng hai!” Khâu Sầm Ca liếc nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ rồi hạ giọng nói.
“Vâng. Chỉ có anh đây nhân phẩm cao thượng, hạnh kiểm trong sạch, nhưng mà phải cẩn thận đấy, đừng gần mực thì đen khó giữ khí tiết về già!”
Khâu Sầm Ca không chỉ có vóc người đẹp mà thành tích chuyên ngành cũng tốt, danh hiệu chủ tịch hội sinh viên lại càng khiến danh tiếng anh vang xa, đi tới đâu là được kính nể đến đó. So với Thẩm Thố mang danh chậu đã có hoa và Đàm Soái nam nữ ăn sạch thì rõ ràng Khâu Sầm Ca tư tưởng lành mạnh đoan chính phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ gả chồng của đám sinh viên nữ thời ấy hơn hẳn, sô-cô-la nhận được từ Valentine có thể ăn tới tận Tết Trung thu. Tiếc là dường như Khâu Sầm Ca lại chỉ một lòng một dạ với bút với mực, với chạm gỗ khắc đồng, toàn tâm toàn ý cống hiến cho sự nghiệp nghệ thuật cao quý vĩ đại, ngoài Đàm Soái thì anh chưa từng có bất cứ tai tiếng tình cảm nào với cả nam lẫn nữ.
Hai người vốn có cơ hội để xé rách lớp giấy mỏng ngăn cách kia, nhưng Khâu Sầm Ca lại đột ngột bỏ học rời đi ngay trước khi nhận bằng tốt nghiệp vào năm thứ tư.
Mấy năm nay, nam nữ trai gái bên cạnh Đàm Soái thay đổi xoành xoạch như đèn cù, tất cả đều chỉ là hành động giấu đầu hở đuôi.
Cuốn sách kia của Brewster dày kinh hồn, nhưng nó lại không nói cho chúng ta sự thật về việc hạnh phúc lần lữa không thể buông tay: Năm tháng trôi đi không phải dùng để hồi tưởng ký ức, mà nó dùng để quên đi.
“Có đi hay không, tùy vào cậu.”
“Tùy tôi cái gì? Năm đó anh ta bỏ đi không thèm nói lời nào, giờ cũng trở về chẳng rên một tiếng, liên quan gì đến họ Đàm tôi? Chưa kể,” Đàm Soái hất đầu qua nở một nụ cười xấu xa với cô người mẫu bên cạnh, đưa tay tét một cái lên mông cô nàng, “người đẹp về già, tôi không nhìn nổi.”
“Ngoài mái tóc dài hơn, không còn hoạt bát sôi nổi như trước, thì vẫn thế.”
“Hai người gặp nhau rồi à?” Giọng gã chợt vút lên quãng tám.
“Người anh em quê mùa ơi, cậu ta ở khắp các mặt báo đấy.” Thẩm Thố liếc nhìn Đàm Soái rồi nói, “Cậu ta đang do dự xem nên về nước hay nhập tịch vào Nhật luôn.”
“Ồ. Tôi không đọc báo.” Đàm Soái chợt héo rũ cả người, bỗng quay lưng qua dồn khí đan điền, gào lớn tiếng với DJ, “Đ*t mẹ cho nhạc bốc lên coi! Đánh cái nhạc èo uột như này làm gì?!”
Âm thanh vòm 360 độ, bài hát ấy tựa như một dòng nước khàn đặc và u ám, tràn tới vây kín quanh bọn họ, là Still loving you của Scorpions.
Một tình yêu không thể tiếp tục thêm nữa.
“Vẫn để bụng à?” Thẩm Thố mỉm cười.
“Tôi để bụng cái gì? Chuyện cũ từ tám đời,” Đàm Soái nhún vai, uống một hơi cạn hết chai bia còn một nửa, “quên lâu rồi.”
Thẩm Thố lại cười: “Chỉ trách tên đó quá cứng đầu. Chỉ là một tai nạn thôi mà.”
“Tai nạn không đáng có” mà Thẩm Thố nói là vụ tai nạn giao thông xảy ra hơn mười năm về trước, tổng cộng mất đi bốn mạng người, tính cả người anh trai cùng cha khác mẹ với Bạch Vị Quả, Bạch Vĩ.
Bạch Vĩ xuất thân từ thành phố nhỏ thanh tú nho nhã, vì cha mẹ ly dị sớm nên từ bé đã phải tự lực cánh sinh, khí chất chính trực ngay thẳng khác biệt hoàn toàn với dạng giàu đời hai không mưu cầu gì ngoài nhục dục như Đàm Soái. Vào mỗi sớm mai, cậu ta sẽ luyện phát âm trong sân trường như trẻ sơ sinh bi bô tập nói, ai cũng cảm thấy sau này tốt nghiệp rồi chắc chắn người này có thể kế thừa sự nghiệp của La Kinh*.
*La Kinh là phát thanh viên nổi tiếng của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc.
Vì sắp kết thúc cuộc sống sinh viên, cũng vì Thẩm Thố và Lâm Nam Âm sắp bước vào mộ phần ái tình, Đàm Soái vừa mua một chiếc Mercedes-Benz Coupe bốn cửa nên đang cực kỳ muốn thể hiện, gã quyết định kéo cả đám tham gia một chuyến du lịch tự lái. Vốn dĩ chỉ có bốn người Thẩm, Lâm, Đàm, Khâu, nhưng vì Bạch Vĩ và Thẩm Thố là bạn cùng phòng, bình thường cũng có mối quan hệ đồng cam cộng khổ tốt đẹp nên mọi người kéo cả cậu ta theo. Không lay chuyển được thành ý thịnh tình của mọi người, kẻ được mời cũng vui vẻ nhận lời.
Bốn nam một nữ ầm ĩ tới tận hơn nửa đêm, không trụ nổi mới nằm vật xuống. Trước giờ Đàm Soái ngàn chén không say, Khâu Sầm Ca thì không uống nhiều, chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi thẳng được. Chìm trong khoảng lặng vô cùng, Đàm Soái chợt mở miệng hỏi: “Nếu anh muốn làm họa sĩ thì sao không đăng ký thi mỹ thuật lúc chọn nguyện vọng đại học mà lại muốn đến Trung Hí?”
Khâu Sầm Ca liếc nhìn Thẩm Thố đã say mèm nằm trên đầu gối người đẹp và Bạch Vĩ cuộn người trong góc bất tỉnh nhân sự, sau đó quay về nhìn chằm chằm vào mắt Đàm Soái.
Hai gò má trắng nõn ửng hồng vì rượu, đôi mắt lại lấp lánh ánh sáng tựa sao trời. Anh chậm rãi nhoẻn nụ cười dịu dàng: “Có muốn nghe một câu trả lời tuyệt hảo không?”
Đàm Soái ngẩn người, sau đó cũng nhếch môi nói: “Tôi đã từng nhắc anh rồi, đừng có gần mực thì đen thế.”
“Muộn rồi.”
Bốn cánh môi chạm nhau, tựa như cảm xúc của người bưu tá khi được đóng con dấu bưu điện lên phong thư đầu tiên vào ngày đầu đi làm vậy.
Ngọt như liếm mật.
Say rượu làm loạn là một kiểu lý do. Mà tuổi trẻ ngông cuồng cũng là một kiểu lý do khác.
Đáp án mà Khâu Sầm Ca không nói ra thành lời nhưng Đàm Soái đã biết rõ trong lòng là: Tôi tới nơi đây, để được yêu cậu.
Sức uống của Thẩm Thố vốn kém, còn đỡ mấy ly cho Lâm Nam Âm, lúc ra khỏi quán bar đã say bí tỉ, gục xuống ngủ trên vai Đàm Soái, đến khi mở mắt thì đã thấy xung quanh mình trắng xóa mịt mờ. Hắn nằm trong bệnh viện, cũng may mà không bị thương quá nặng.
Người lái là Bạch Vĩ nhưng xe là của Đàm Soái. Hồi ấy camera giao thông còn chưa phổ biến như bây giờ, không thể tra xét rõ ràng toàn bộ quá trình xảy ra tai nạn, chỉ biết rằng chiếc xe bị va chạm lật ngược là một cặp vợ chồng trẻ đang trên đường tới Bắc Kinh, còn đưa cả con theo, ba người tử vong tại chỗ. Trong khi đó đám nam nữ trên chiếc xe gây chuyện thì đều bị thương, một mực giải thích là thần trí không tỉnh táo, lọt được qua lưới trời lồng lộng nhưng không thoát được khỏi giày vò lương tâm.
Cuối cùng Bạch Vĩ bị kết án say rượu lái xe, rồi bị bệnh trong thời gian ngồi tù, chẳng bao lâu sau thì chết.
Chuyện này mang tới đả kích quá lớn cho những người còn sống. Khâu Sầm Ca còn chưa tốt nghiệp đã buông bút vẽ, di dân sang Nhật.
Vào một đêm vài ngày sau khi Khâu Sầm Ca ra nước ngoài, Thẩm Thố nhận được một cuộc gọi từ số lạ, có vẻ như là gọi từ bốt điện thoại công cộng.
Đầu bên kia im lặng không có tiếng người, chỉ nghe được tiếng ngựa xe như nước hối hả chẳng dừng, từng tràng âm thanh ồn ào náo động, cảm giác như một trò đùa dai kém cỏi.
Thẩm Thố rót một cốc nước cho mình, thả thêm vài viên đá, im lặng lắng nghe.
Đèn neon rực rỡ sắc màu đã tắt, đá lạnh cũng dần tan. Nhìn về phía bầu trời tối đen vô tận, hòa chung một màu với cả thành phố, chẳng biết qua bao lâu, hắn mới khẽ thở dài lên tiếng, được rồi, đừng nhịn nữa.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng khóc của một người đàn ông.
Ban đầu tiếng khóc ấy còn đè nén, sau đó âm thanh lớn dần, cuối cùng thì sụp đổ triệt để, lao thẳng vào con dốc cuồng loạn mất trí.
Hơn mười năm sau, họa sĩ Sầm Ca, vị Hoa kiều sống tại Nhật Bản nổi danh tại nước ngoài, chuẩn bị trở về quê hương.Hết chương 3