Lục Dĩ Ngưng mặc kệ anh, cô tắt điện thoại rồi ném lên giường, sau đó mở cửa đi thẳng đến căn phòng bên cạnh.
Cửa phòng Lục Nhất Châu đóng kín mít, Lục Dĩ Ngưng giơ tay lên gõ vài tiếng, bên trong mới truyền ra giọng trẻ con lười biếng: "Ai vậy trời, muộn như vậy con sắp ngủ rồi..."
Lục Dĩ Ngưng lại gõ thêm một tiếng: "Chị của em."
Giọng nói mang theo mấy phần oán trách bên trong lập tức dừng lại, không đến vài giây sau, Lục Nhất Châu đã ngoan ngoãn mở cửa ra, cậu đương nhiên không biết giờ này Lục Dĩ Ngưng còn tìm cậu để làm gì, bóng dáng nhỏ bé khuất sau cánh cửa, vô tội nói: "Chị, em làm xong bài tập về nhà rồi."
Dù sao cũng là em trai ruột của mình, hơn nữa cậu lớn lên vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, đối với cậu bất kể như thế nào Lục Dĩ Ngưng cũng đều không thể nổi nóng được, huống chi cô cũng không tức giận lắm.
Loại cảm giác này vô cùng vi diệu, giống như là có một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng cô nhưng lại không hề khiến cô cảm thấy không vui.
Mặc dù Lục Dĩ Ngưng không tức giận, nhưng vẻ mặt vẫn rất căng thẳng: "Em không có gì muốn nói với chị à?"
"Có ạ," Lục Nhất Châu chớp chớp mắt, "Chị ngủ ngon nhé!"
"......"
"Hết chưa?"
Lục Nhất Châu: "Mơ đẹp, ngày mai gặp!"
Cậu nói rồi muốn đóng cửa lại, chỉ có điều còn chưa kịp hành động, cửa đã bị Lục Dĩ Ngưng chặn lại, "Điện thoại đâu?"
Lục Nhất Châu cũng không giả ngốc, ngoan ngoãn dùng hai tay đưa điện thoại ra.
Bởi vì tuổi còn quá nhỏ nên người lớn không mua điện thoại cho cậu, vậy nên chiếc điện thoại này ——
"Của ai đây?" Lục Dĩ Ngưng hỏi.
Lục Nhất Châu yếu ớt nói: "Của chú Trương ạ."
Lục Dĩ Ngưng liếc nhìn chiếc điện thoại, nhanh chóng xác định được Lục Nhất Châu không lừa gạt cô.
"Em lấy điện thoại của chú Trương để làm gì?"
"Có làm gì đâu ạ..." Lục Nhất Châu chú ý đến lông mày cô nhíu lại vì không tin, lập tức nói thật, "Gọi một cuộc điện thoại thôi mà."
"Gọi cho ai?"
"Bạn học... À không, anh Tiểu Bạch ạ."
"Gọi cho anh ấy để làm gì?"
"Thì đã vài ngày không gặp nên có hơi nhớ anh ấy thôi ạ."
Lục Dĩ Ngưng dựa vào cửa, nhét điện thoại vào tay Lục Nhất Châu.
Giây tiếp theo, Lục Nhất Châu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy tiếng chị gái mình cười như không cười truyền tới từ trên đỉnh đầu nói: "Mở khóa."
Chiếc điện thoại này là Lục Vệ Quốc mua cho chú Trương vào năm ngoái, chuyên dùng để liên lạc với người trong nhà, cho nên cũng không sợ liên quan đến vấn đề riêng tư cá nhân của chú Trương, Lục Nhất Châu bĩu môi, không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn phải mở khóa.
Lục Dĩ Ngưng nhìn mà cảm thấy hơi buồn cười.
Rõ ràng đầu sỏ gây tội bán đứng cô là cậu, kết quả bây giờ lại tủi thân oan ức cứ như là bị cô bắt nạt vậy.
Sau khi điện thoại được mở khóa, cô mở nhật ký cuộc gọi ra trước, kết quả không mở thì không biết, vừa mở ra liền dọa cô giật cả mình.
Cũng không biết hai người này đã thông đồng với nhau từ bao giờ, trong nhật ký cả một hàng dài đều là danh bạ được lưu là "Anh Tiểu Bạch."
Lục Dĩ Ngưng hít sâu một hơi, sau đó mở tin nhắn ra.
Tin nhắn còn đáng sợ hơn cả nhật ký cuộc gọi, mấy chục tin nhắn qua lại giữa Lục Nhất Châu và Đường Mộ Bạch, hầu như tất cả đều liên quan đến cô.
Mấy tin nhắn gần đây nhất là như này ——
Lục Nhất Châu: 【Anh Tiểu Bạch, thứ năm tuần này chị em sẽ đến Lộc Cảng chụp ảnh hoa hướng dương đó!】
Đường Mộ Bạch: 【Đã biết.】
Lục Dĩ Ngưng: "......"
Cô cũng không dám kéo lên trên thêm nữa, chỉ lướt qua vài cái rồi trực tiếp xóa tin nhắn và cả số điện thoại của Đường Mộ Bạch khỏi danh bạ.
Sau khi làm xong tất cả cô mới trả điện thoại lại cho Lục Nhất Châu: "Rốt cuộc em là em trai anh ấy hay là em trai của chị."
Dù sao Lục Nhất Châu cũng vẫn còn nhỏ nên tâm tư rất đơn thuần, lúc này vẫn chưa phát hiện ra tính nghiêm trọng của sự việc, "Anh Tiểu Bạch nói, em trai của chị cũng chính là em trai của anh ấy."
Anh cũng thật không xem mình là người ngoài ghê.
Lục Dĩ Ngưng chọc vào trán cậu: "Lần sau không được nói chuyện với người lạ nữa."
"Nhưng mà anh Tiểu Bạch đâu có phải người lạ!"
Bỏ đi, nói với cậu cũng không có ý nghĩa gì.
Lục Dĩ Ngưng chọc chọc vào mũi cậu, trước khi quay về phòng còn dặn thêm một câu: "Không được nói chuyện của chị cho anh ấy nữa, nhớ chưa?"
Vẻ mặt Lục Nhất Châu không tình nguyện: "Nhớ rồi ạ."
——
Mặc dù không tình nguyện nhưng dù sao Lục Nhất Châu cũng đã đồng ý rồi.
Lục Dĩ Ngưng thấy mấy ngày sau khi cô đến những nơi khác chụp ảnh cũng không tình cờ gặp được Đường Mộ Bạch nữa, còn cho rằng lời nói của mình đã có tác dụng nên còn vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm.
Chớp mắt một cái, tháng sáu đã nhanh chóng trôi qua trong sự oi bức và vội vàng.
Đầu tháng tám có một cuộc triển lãm ảnh ở nước ngoài, mỗi năm tòa soạn đều sẽ lấy được vài suất đi tham dự, năm nay còn được nhiều hơn những năm trước vài suất, cho nên những năm trước vốn đều không để nhân viên mới đi nhưng năm nay lại phá lệ cho thêm hai người mới vào, nói một cách văn vẻ là để cho người mới đi cọ xát với thế giới một chút.
Lần đầu tiên tham gia triển lãm bao ăn, bao ở, bao vé máy bay, cũng tương đương với một lần đi du lịch để mở mang tầm mắt, đám người mới trong tòa soạn đều xoa tay nóng lòng muốn thử.
Vì danh sách sắp được chốt rồi nên khoảng thời gian này bầu không khí cả tòa soạn đều thay đổi, mọi người đều chỉ hận không thể thể hiện hết sự nỗ lực và xuất sắc của bản thân ra cho cấp trên của mình nhìn thấy.
Lục Dĩ Ngưng kỳ thực không để ý lắm, trước kia khi còn học ở nước ngoài, thực ra cô đã từng theo giảng viên hướng dẫn đến tham gia triển lãm ảnh này vài lần rồi, vậy nên lần nay có được đi hay không cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với cô.
Có điều cô nghĩ như vậy, nhưng những người khác thì lại không.
Bầu không khí trong phòng làm việc căng thẳng mà lại tích cực, chỉ có mình cô là giống như không có chuyện gì vậy, nên làm cái gì thì làm cái đấy, thậm chí còn không thèm tăng ca.
Nhưng đợi đến khi danh sách được công bố, Lục Dĩ Ngưng lại còn là người đầu tiên.
Đồng nghiệp trong cùng nhóm thì không sao, bởi vì bọn họ cũng đã thân với cô, cũng biết rõ trình độ cũng như năng lực của cô, cho nên ngoại trừ hâm mộ và chúc mừng thì căn bản cũng không ai có ý kiến gì.
Chủ yếu là những đồng nghiệp không thân với cô ở các nhóm khác, nhất là nữ đồng nghiệp vốn đã nhìn không vừa mắt cô kia, từ khi danh sách được công bố, mỗi lần nhìn thấy cô đều chỉ hận không thể trợn trắng mắt lên đến tận trời.
Rừng cây rộng lớn thì loài chim gì cũng đều có, tòa soạn chia thành mười mấy nhóm khác nhau, có nhiếp ảnh gia, có biên tập còn có cả ký giả, cả nam lẫn nữ phải lên đến mấy trăm người, lọt vào vài người kỳ lạ như vậy cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Lục Dĩ Ngưng mặc kệ cô ta, vốn dĩ cô còn định nhường suất đi này cho người khác, thế nhưng sau khi thấy nữ đồng nghiệp kia thái độ như vậy, cô liền dứt khoát không nhường nữa, trực tiếp ký tên lên danh sách.
Buổi chiều khi tan làm, Lục Dĩ Ngưng còn đi cùng một chuyến thang máy với cô ta.
Người bên trong vốn đã không nhiều, sau khi mọi người lần lượt đi ra hết, đến cuối cùng chỉ còn lại hai người họ.
Lục Dĩ Ngưng không nhìn cô ta, lấy điện thoại ra xem Weixin.
Thế nhưng người đồng nghiệp kia giống như là chớp được một cơ hội tốt vậy, cô ta cười chế giễu một tiếng rồi nói một cách không kiêng nể gì: "Cũng không biết có phải là dùng thủ đoạn gì khác nên mới lấy được slot kia không."
"Không phải nhà rất giàu sao? Cứ một hai phải chiếm dụng slot chung à?"
Lục Dĩ Ngưng thoát khỏi Weixin, sau đó ấn mở trình duyệt, cô không ngẩng đầu: "Vậy thì chị phải đến hỏi chủ biên xem tại sao lại để tôi chiếm dụng slot chung."
Nữ đồng nghiệp bĩu môi, "Ai mà biết được cô có phải là họ hàng của chủ biên hay không."
"Nếu tò mò cũng có thể đi hỏi chủ biên thử xem."
Lục Dĩ Ngưng nhanh chóng gõ vài chữ lên màn hình sau đó ấn "Tìm kiếm", tốc độ mạng trong thang máy hơi chậm, chờ đến khi cửa thang máy mở ra ở tầng một, kết quả tìm kiếm mới chậm rãi hiện ra.
Cho đến khi cô nhấc chân ra khỏi thang máy, nữ đồng nghiệp vẫn chưa có ý định kết thúc đề tài này, giọng nói của cô ta rất chói tai, hơn nữa lại còn âm dương quái khí, khiến cho Lục Dĩ Ngưng cảm thấy thực sự rất phiền phức, ra khỏi cửa công ty, cô bất chợt dừng bước, "Nói đủ chưa?"
"Chột dạ rồi..."
Lần này không đợi cô ta nói xong, Lục Dĩ Ngưng đã trực tiếp mở khóa điện thoại rồi dí màn hình đến trước mặt cô ta, xác thực là dí, bởi vì màn hình điện thoại chỉ còn thiếu chút nữa thôi là đã dính lên mặt cô ta, người nọ cũng bị dọa giật mình, còn chưa kịp nổi nóng, những chữ cái trên màn hình đã dần dần trở nên rõ nét.
Là một tác phẩm nào đó đoạt giải thưởng trong cuộc triển lãm ảnh này năm ngoái, ảnh cô ta chưa kịp nhìn kỹ, thế nhưng mấy chữ bên dưới: "Tác phẩm đến từ: Lục Dĩ Ngưng, Trung Quốc" lại vô cùng sáng chói.
Rõ là mỗi một chữ cô ta đều biết, thế nhưng sau khi ghép lại với nhau dường như cô ta lại chẳng thể hiểu được nó có ý nghĩa gì nữa.
Cô ta sửng sốt một hồi lâu, mãi đến khi Lục Dĩ Ngưng lấy lại điện thoại, "Bây giờ còn muốn nói gì nữa không?"
Khóe miệng nữ đồng nghiệp mấp máy, nhưng lại không trả lời.
Lục Dĩ Ngưng bị cô ta làm phiền đến bực mình lúc này tâm trạng mới tốt hơn một chút, vừa vặn rất đúng với một câu nói trước kia rất thịnh hành trên mạng: Tôi thích nhất là dáng vẻ cô nhìn không vừa mắt tôi nhưng lại chẳng thể làm gì được tôi.
Hẳn là không một ai không thích cả, dù sao cũng thực sự có thể khiến cho cả thể xác lẫn tĩnh thần con người ta đều trở nên sảng khoái.
Lục Dĩ Ngưng tặng cô ta một nụ cười, sau đó quay người tiếp tục đi về phía trước.
Nữ đồng nghiệp tuy đã bị cho ăn quả đắng nhưng vẫn vô thức muốn tiếp tục đi theo như phản xạ có điều kiện, có điều mới theo được vài bước, cô ta liền để ý thấy một chiếc xe dừng ở ven đường, cùng với người đàn ông đang đứng gọi điện thoại cạnh sườn xe.
Mắt cô ta sáng lên, cơn tức do Lục Dĩ Ngưng mang đến mới vừa rồi ngay lập tức bị dập tắt hoàn toàn, cô ta chỉnh trang lại đầu tóc cong khóe miệng rồi bắt đầu uốn éo người đi về phía anh.
Nữ đồng nghiệp này đã từng gặp Đường Mộ Bạch, trước kia khi cô ta đến bệnh viện khám bệnh với bạn đã từng tình cờ nhìn thấy anh một lần, cô ta là một người rất chủ động, cho nên lúc đó liền đi theo đến phòng ban của anh, kết quả vừa ngồi xuống, mới nói được mấy từ "Anh trai có thể", đã bị người nọ dùng một câu chặn lại: "Không add, không có Weixin."
Lúc này lại gặp nhau lần nữa, cô ta đương nhiên muốn đi qua chào hỏi.
Chỉ có điều lần này càng quá đáng hơn, cô ta còn chưa kịp mở miệng, người nọ đã đi trước một bước gọi người phía trước lại: "Lục Dĩ Ngưng."
Bước chân nữ đồng nghiệp sững lại, bàn tay duỗi ở bên người bất giác nắm chặt.
Thực ra Lục Dĩ Ngưng sớm đã chú ý tới Đường Mộ Bạch rồi, chỉ có điều ban đầu anh không gọi cô nên cô cũng liền coi như chưa nhìn thấy.
Người đàn ông lời ít ý nhiều: "Lên xe."
Bước chân của cô dừng lại, quay đầu liếc nhìn đồng nghiệp đang nhìn chằm chằm anh không hề chớp mắt kia, cô vốn không định lên xe của Đường Mộ Bạch, thế nhưng vì nữ đồng nghiệp này, không hiểu sao tâm lý phản nghịch liền trỗi dậy, không nói hai lời liền mở cửa lên xe.
Đường Mộ Bạch gọi cô nhiều lần vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy cô nghe lời như vậy.
Không giống như Lục Dĩ Ngưng, từ đầu đến cuối anh đều chưa từng để ý đến nữ đồng nghiệp kia, cho đến khi ngồi lên ghế lái rồi đóng cửa lại đều không hề quay đầu nhìn về hướng kia lấy một lần.
Sau khi khởi động xe, anh mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Dĩ Ngưng: "Sao hôm nay lại nghe lời vậy?"
Lục Dĩ Ngưng thắt dây an toàn, thành thật nói: "Em thấy đồng nghiệp kia của em hình như rất thích anh."
Đường Mộ Bạch không hiểu: "Rồi sao?"
"Rồi thì," Lục Dĩ Ngưng dừng một chút, cong khóe môi, "Quan hệ giữa em và cô ta không được tốt lắm."
Đã nói đến như vậy rồi, Đường Mộ Bạch sao có thể không hiểu.
Anh nhíu mày, đôi mắt hơi híp lại: "Thì sao."
"Vậy nên," Lục Dĩ Ngưng giơ tay chỉ vào ven đường, "Anh dừng lại ở ngã tư phía trước là được."
Đường Mộ Bạch không nói gì, đi đến ngã tư phía trước, anh thật sự cho xe dừng lại.
Lục Dĩ Ngưng còn đang cảm thấy vô cùng ngạc nhiên đã nghe thấy anh lạnh nhạt nói một câu: "Lợi dụng anh đấy à?"