Nghi Gia Nghi Thất

Chương 57: Hôn




Khi Đường Mộ Bạch nói câu này, giọng nói của anh nghe thoáng qua thì có vẻ khá bình thường, thế nhưng chỉ cần cẩn thận nghĩ lại liền có thể mơ hồ phát giác ra có chỗ nào đó là lạ.

Lục Dĩ Ngưng quả thực đã lợi dụng anh, có điều cô lợi dụng một cách tràn đầy chí khí, hoàn toàn không hề có một chút áy náy nào, cô chậm rãi mở chốt dây an toàn, cho dù là cây ngay không sợ chết đứng nhưng vẫn thản nhiên phủ nhận: "Đâu có."

Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm một câu: "Nếu anh cứ nhất định muốn nghĩ như vậy thì em cũng không còn gì để nói."

Câu này nghe thế nào cũng thấy giống những lời điển hình mà đàn ông cặn bã thường hay nói.

Lục Dĩ Ngưng nói xong tự bản thân cô cũng cảm thấy không hay lắm, có điều cô cũng không có ý định giải thích thêm gì, chỉ nhíu mày: "Cảm ơn anh."

Cảm ơn anh đưa cô đến đây, cũng cảm ơn anh đã phối hợp giúp cô cho nữ đồng nghiệp điêu ngoa kia một cục tức.

Đương nhiên chủ yếu là cảm ơn vì vế sau.

Giáo dưỡng đã thấm sâu vào xương cốt khiến Lục Dĩ Ngưng thực tự nhiên kéo ra một nụ cười dịu dàng mà lại không mất lễ phép, cô gật đầu với người đang ngồi trên ghế lái rồi quay người mở cửa muốn xuống xe.

Kết quả cô kéo tay nắm cửa xe vài lần, rồi lại thử đẩy ra, thế nhưng cửa xe vẫn hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.

Lục Dĩ Ngưng còn tưởng rằng đó là do cô dùng chưa đủ sức nên cô lại thử thêm vài lần nữa, thế nhưng kết quả vẫn như vậy.

Khóa cửa xe hình như bị hỏng rồi, hoàn toàn không thể mở ra được.

Não bộ Lục Dĩ Ngưng tựa như bị treo máy vậy, mãi một lúc sau cô mới phản ứng lại, sau đó quay đầu nhìn Đường Mộ Bạch, "Anh quên mở khóa xe à?"

Đường Mộ Bạch nghiêng đầu nhìn cô, "Không quên."

Anh vốn không hề có ý định mở.

Lục Dĩ Ngưng còn đang muốn nói tiếp thì đã nghe thấy anh tiếp tục nói: "Lợi dụng xong liền muốn đi luôn như vậy à?"

"......"

Tuy rằng vừa rồi Lục Dĩ Ngưng đã phủ nhận, thế nhưng Đường Mộ Bạch đâu có ngốc, có thể nhìn ra cũng là chuyện vô cùng bình thường.

Lục Dĩ Ngưng cũng liền dứt khoát không tiếp tục giả ngu nữa, cô ngồi thẳng lại sau đó kéo túi xách tay đeo bên người ra.

Mặc dù bên trong không có nhiều tiền mặt nhưng tốt xấu cũng có vài tờ.

Lục Dĩ Ngưng trước tiên rút ra một tờ một trăm tệ, sau đó đặt lên bảng điều khiển.

Ánh mắt Đường Mộ Bạch di chuyển theo bàn tay cô, đợi sau khi cô đặt tờ một trăm tệ kia xuống anh mới thu lại tầm mắt và quay sang nhìn vào mặt cô.

Khóe miệng Lục Dĩ Ngưng giật giật, lại đưa thêm một tờ một trăm tệ nữa qua, "Đủ chưa?"

Ánh mắt Đường Mộ Bạch thâm trầm, rũ mắt không nói gì.

Lục Dĩ Ngưng tưởng rằng vẫn còn chưa đủ nên cô liền đưa nốt hai trăm tệ cuối cùng còn sót lại trong túi cho anh, "Em chỉ có bao nhiêu đây thôi."

Khóe môi Đường Mộ Bạch nhếch lên, bật cười.

Đây là coi anh như một diễn viên, còn là kiểu diễn viên quần chúng diễn một lần được mấy trăm tệ đấy à... Anh chỉ đáng giá mấy trăm tệ này thôi sao?

Đường Mộ Bạch hoàn toàn là bị chọc tức đến bật cười, anh khẽ nghiến răng, "Không đủ."

Người này từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thiếu tiền, hai từ "Không đủ" vừa thốt ra, Lục Dĩ Ngưng cơ bản đã hiểu được anh có ý gì.

Vấn đề chắc chắn không phải ở tiền ít hay là nhiều.

Có điều Lục Dĩ Ngưng vẫn giả vờ như không hiểu gì, cô lại mở khóa màn hình điện thoại, "Vậy anh muốn bao nhiêu, em sẽ chuyển qua cho anh."

Đường Mộ Bạch dựa lưng lên ghế lái, anh ung dung tự tại hoàn toàn khác với Lục Dĩ Ngưng, cánh tay tùy ý khoác lên vô lăng, "Hay là chúng ta giải quyết món nợ lần trước trước đi?"

Lục Dĩ Ngưng nghe anh nói mà sửng sốt: "Nợ gì cơ?"

"Nợ đi ăn cùng với anh."



Lục Dĩ Ngưng nhíu mày: "Nhưng mà hôm đó em đi ăn với anh rồi còn gì."

Hơn nữa đó còn là một bữa ăn khiến người ta cực kỳ khó quên, Lục Dĩ Ngưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy người bị thua thiệt là mình.

Thế nhưng Đường Mộ Bạch hiển nhiên không cho là vậy, anh hơi nghiêng người về phía trước, mở ngăn để đồ rồi lấy điện thoại ra: "Lần trước anh nói gì có còn nhớ không?"

"......"

Lục Dĩ Ngưng suy nghĩ vài giây, sau đó đáp: "Quên rồi."

Lần đó Đường Mộ Bạch nói nhiều như vậy, làm sao cô biết được anh muốn nói đến câu nào.

"Không sao," Đường Mộ Bạch tựa như cũng biết trước cô sẽ trả lời như vậy, giọng anh lạnh nhạt không hề có bất kỳ cảm xúc lên xuống nào, "Anh giúp em nhớ lại."

Dứt lời không tới vài giây, anh đã đưa điện thoại trong tay tới.

Lục Dĩ Ngưng rũ mi, rất nhanh đã nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, rõ ràng là lịch sử trò chuyện giữa cô và Đường Mộ Bạch, bởi vì hình đại diện bên trái là ảnh chú nai con mà cô chụp, nội dung cũng là đoạn đối thoại mà cô vô cùng quen thuộc ——

Đó là đoạn đối thoại Lục Dĩ Ngưng bàn điều kiện với anh lần trước khi mọi người trong nhóm muốn dùng bức ảnh kia của anh để đưa vào tạp chí.

Từng nét chữ thể Tống trên màn hình ngay ngắn gọn gàng, là một câu mà lần trước Đường Mộ Bạch đã nói: 【Ngoại trừ em ra, ai cũng không được.】

Lục Dĩ Ngưng vẫn còn muốn giãy giụa: "Em đi rồi mà."

Đường Mộ Bạch thu lại điện thoại: "Ngoài em ra?"

Ngoài cô ra, còn có cả Tạ Khôn và Khương Nại.

Một bữa tối tốt đẹp dưới ánh nến bị cô biến thành đại hội xem mắt.

Lục Dĩ Ngưng im lặng.

Lúc đó vẫn không cảm thấy gì, nhưng giờ nghe Đường Mộ Bạch nói thế, hình như cô làm vậy quả thật có hơi chút quá đáng.

Sau một hồi im lặng, cô lại nói: "Vậy anh muốn thế nào?"

Đường Mộ Bạch hỏi lại: "Thế nào cũng được?"

Trực giác Lục Dĩ Ngưng mách bảo không ổn, cô vô thức siết chặt dây an toàn sớm đã được tháo ra, mím môi nuốt nước bọt: "Không được."

"Vậy em còn hỏi để làm gì?"

"......"

Lục Dĩ Ngưng cảm giác mình hoàn toàn không thể nói chuyện được với cái người này.

Cô buông dây an toàn ra, sau hơn nửa phút yên lặng chờ đợi, thấy Đường Mộ Bạch từ đầu đến cuối đều không có ý định mở cửa xe cho cô, Lục Dĩ Ngưng liền dứt khoát định tự thân vận động.

Bởi vì không phải lần đầu tiên ngồi xe của Đường Mộ Bạch nên trước đó Lục Dĩ Ngưng cũng đã từng quan sát qua, tuy rằng không cùng một mẫu với chiếc Audi mà cô đã từng lái nhưng kết cấu đại khái cũng không khác nhau lắm, nút mở khóa cửa xe ở chỗ nào cô nhắm mắt cũng có thể tìm thấy.

Lục Dĩ Ngưng nghiêng người về phía trước, duỗi tay tới, vừa ấn vào cái nút kia xong, bàn tay còn chưa kịp thu lại thì đã bị anh nắm lấy.

Lòng bàn tay người đàn ông ấm áp và khô ráo, bàn tay đang phủ lên mu bàn tay của cô rất trắng, mọi đường nét đều rõ ràng sạch sẽ, Lục Dĩ Ngưng vô thức muốn rút tay ra, kết quả sau khi động vài lần với ý tứ rất rõ ràng, người nọ vẫn không chịu buông ra.

Trong tư thế này Lục Dĩ Ngưng vốn đã không thể dùng nhiều lực, cho nên nếu như Đường Mộ Bạch không buông tay thì cô căn bản là không cách nào có thể thoát khỏi ma trảo của anh.

Hai người một người muốn nắm người kia lại muốn thả, sau khi qua lại một hồi, khoảng cách giữa hai người lại càng gần hơn so với ban đầu một chút.

Trong xe rõ ràng có bật điều hòa, thế nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai người thực sự quá gần, hơi thở nóng rực của người đàn ông kề sát bên tai, Lục Dĩ Ngưng cảm giác như có một ngọn lửa đang rực cháy trên vành tai cô, không cách nào dập tắt được, khiến cho hơi thở của cô cũng bị lây nhiễm mà nóng lên.

Lục Dĩ Ngưng đã hơi bực mình, thấy làm thế nào cũng không thể tránh thoát được, cô nhíu mày, giọng nói trở nên không thân thiện lắm: "Anh buông tay ra."

Đường Mộ Bạch: "Không buông."

Ngay giờ phút này, những kinh nghiệm mà Lục Nhất Châu đã truyền thụ cho anh chẳng hạn như Lục Dĩ Ngưng nói gì phải nghe nấy hoàn toàn vô dụng, anh không những không muốn buông tay mà còn muốn trực tiếp ôm cô vào lòng.



Hô hấp của Lục Dĩ Ngưng càng ngày càng nhanh, lông mày cũng càng ngày càng nhíu chặt, còn tiếp tục duy trì tư thế này thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, cô thẳng vai, vừa hít sâu một hơi, còn chưa kịp mở miệng bảo anh bình tĩnh một chút, chuông điện thoại ở bên cạnh Đường Mộ Bạch đã vang lên.

Là một bài hát tiếng anh có giai điệu rất đơn giản, tựa như một cơn mưa vô cùng kịp thời rơi xuống đúng vào lúc này.

Lục Dĩ Ngưng nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm, cô quyết định khi về nhà sẽ tìm cho bằng được bài hát cứu mạng này sau đó đặt làm chuông báo thức, mỗi ngày đều phải nghe một lần.

Theo lẽ thường mà nói, kể cả lúc này Đường Mộ Bạch có vạn phần bất mãn đi chăng nữa thì cũng sẽ buông cô ra để đi nghe điện thoại trước.

Quả nhiên, tiếng chuông vang lên chưa được vài giây, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô đã dùng lực nhẹ hơn rất nhiều, anh nghiêng người, tay trái đưa qua tựa như muốn lấy điện thoại, Lục Dĩ Ngưng vừa định nhân cơ hội anh bị cuộc điện thoại kia làm cho phân tâm để xuống xe chạy thoát thân, kết quả tay còn chưa dùng lực, người nọ đang lấy điện thoại được nửa chừng liền quay sang trực tiếp đè bả vai cô rồi đẩy cô lên ghế phụ lái.

Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn không hề phòng bị, sau lưng nhẹ đụng vào ghế, vừa ngước mắt, khuôn mặt người nọ bất ngờ phóng to lên.

Động tác của Đường Mộ Bạch rất nhanh, hoàn toàn không hề cho cô có bất kỳ cơ hội phản ứng và phản kháng nào, một nụ hôn đã cứ vậy rơi xuống.

Nụ hôn này hoàn toàn không giống với những nụ hôn thời còn đi học.

Tuy hơi thở của người đàn ông vẫn sạch sẽ như trước, không có một chút mùi thuốc lá và rượu bia nào, thế nhưng anh dùng lực mạnh hơn trước kia rất nhiều.

Anh hôn rất chậm rãi, nhưng lại rất nặng nề, trằn trọc đè lên bờ môi của Lục Dĩ Ngưng, đầu lưỡi tỉ mỉ vẽ lại hình dáng đôi môi cô, rồi muốn tiến vào từ khóe miệng cô.

Lục Dĩ Ngưng ngẩn người.

Đầu óc cô thật sự hoàn toàn trống rỗng trong nháy mắt, sau khi lý trí trở về, trong đầu có một giọng nói liên tục nhắc nhở cô phải đẩy anh ra, thế nhưng cánh tay cô đã hoàn toàn mềm nhũn, căn bản không thể làm gì được.

Cũng trong khoảng thời gian nửa phút đó, bàn tay ban đầu đè bả vai cô của Đường Mộ Bạch dời xuống, lướt qua cổ tay cô sau đó cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, giây tiếp theo, nụ hôn của anh bỗng nhiên trở nên dịu dàng.

Nụ hôn này kéo dài không lâu, hẳn là cũng chỉ hơn ba phút.

Lục Dĩ Ngưng đương nhiên không phải luôn trong trạng thái treo máy, nửa phút sau khi phản ứng lại cô liên tục dùng cả tay lẫn chân để đẩy anh ra, thế nhưng Đường Mộ Bạch với dáng người một mét tám mấy, mặc dù gầy nhưng sức lực vẫn lớn hơn cô rất nhiều, hành động khước từ của cô chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, không hề có một chút tác dụng nào.

Cuối cùng vẫn là Lục Dĩ Ngưng phải tàn nhẫn cắn lên khóe môi anh một cái, anh mới chịu lùi ra.

Lục Dĩ Ngưng cắn rất mạnh, Đường Mộ Bạch gần như ngay lập tức liền cảm nhận được vị máu tanh trong miệng, anh giơ tay sờ lên khóe miệng, quả nhiên trên đầu ngón tay đã dính một chút màu đỏ.

Tuy rằng đau, thế nhưng nó đáng giá.

Đường Mộ Bạch cong khóe môi, "Em đoán xem động tĩnh của chiếc xe này vừa rồi có lớn không?"

Lục Dĩ Ngưng ngay lập hiểu được ý của anh, sắc mặt cô nhanh chóng chuyển từ trắng sang hồng, cũng không thèm đáp lại lời anh, chỉ thấp giọng mắng một câu "Không biết xấu hổ" rồi liền mở cửa xuống xe.

Trên vỉa hè quả nhiên có vài người đang dừng bước nhìn chằm chằm vào chiếc Audi màu trắng này.

Lục Dĩ Ngưng kéo tóc che đi hơn nửa khuôn mặt rồi cô mới nhanh chóng chạy xa khỏi chiếc xe kia.

Mùi hương của người đàn ông tựa hồ còn lưu lại trên cơ thể cô, Lục Dĩ Ngưng càng đi càng nhanh, đến khi gặp đèn giao thông cô mới chợt dừng lại.

Coi như là bị chó cắn một phát đi.

Không sao hết, cô đâu có lỗ, dù sao đây cũng là một con chó có nhan sắc rất cao và chất lượng tốt đấy chứ.

——

Lục Dĩ Ngưng đương nhiên vẫn còn thích Đường Mộ Bạch.

Có điều thích cũng chỉ là thích mà thôi, cô thực sự chưa bao giờ suy nghĩ đến những chuyện như gương vỡ lại lành, nối lại tình xưa.

Nhưng đó là trước đây, kể từ sau nụ hôn kia Lục Dĩ Ngưng liền cảm thấy cả người đều không ổn lắm.

Cô cũng không thể nào tự tìm lý do cho hành động vừa rồi của Đường Mộ Bạch, suy cho cùng anh cũng không hề đụng tới rượu, chứ nói gì đến những chuyện như say rượu loạn tính.

Vậy thì tại sao anh lại hôn cô trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo như vậy?

Bởi vì bầu không khí lúc đó, hay là vì thích cô?

Lục Dĩ Ngưng không thể hiểu nổi.