Nghi Gia Nghi Thất

Chương 74: Không sao hết, cô nhịn




Mọi người ở bệnh viện đều cảm thấy dạo gần đây Đường Mộ Bạch hơi kỳ lạ.

Không chỉ các bác sĩ và y tá trong cùng phòng làm việc với anh nhận thấy điều đó mà ngay cả bệnh nhân của anh cũng vậy.

Mặc dù ngày thường anh không hẳn là lạnh lùng nhưng cũng không bao giờ nói quá nhiều, trên căn bản cũng sẽ không để lộ quá nhiều biểu cảm trên khuôn mặt, thế nhưng mấy ngày nay thì lại khác, trên mặt anh không những có nhiều biểu cảm hơn mà không chỉ thế, những biểu cảm đó chắc chắn còn thuộc loại rất vui vẻ nữa.

Tuy rằng nếu so với hầu hết các nghề khác thì nghề bác sĩ sẽ bận rộn hơn một chút nhưng cũng không phải không còn thời gian để nghỉ ngơi và thả lỏng, vì vậy nên những lúc rảnh rỗi vẫn sẽ có rất nhiều người tụ tập buôn chuyện.

Không phân nam nữ, cũng chẳng phân già trẻ.

Càng bị áp lực đè nặng trong một môi trường căng thẳng lâu dài thì những lúc nhàn rỗi lại càng có thể giải phóng bản tính của con người.

Chỉ sau vài ngày, nguyên nhân việc Đường Mộ Bạch trở nên khác thường đã lan truyền đến vài phiên bản.

Cách lý giải được lưu truyền rộng rãi nhất và cũng được nhiều người tán đồng nhất chính là phỏng đoán rằng anh đã có bạn gái, người đầu tiên đưa ra suy đoán này là bác sĩ cùng khoa với Đường Mộ Bạch, lý do của cô ấy chính đáng: "Có một lần bác sĩ Đường nói vào điện thoại là 'bảo bối' đó."

Khi Đường Mộ Bạch mới đến bệnh viện, luôn có vài cô gái nhỏ thường đến lấy lòng anh nhưng đều đã bị anh từ chối thẳng thừng không sót một ai.

Cách anh từ chối người khác rất dứt khoát, đòi Weixin không có, xin số điện thoại cũng không có nốt, cố tình mỗi lần anh nói mấy lời kiểu này vẻ mặt đều vô cùng nghiêm túc, mặc kệ đối phương có tin hay không.

Thế nhưng chiêu này cũng rất có tác dụng, về lâu về dài mọi người cũng đều đã biết rõ tính cách của anh nên số người đến xin anh số Weixin cũng đã giảm đi rất nhiều, ngoại trừ các bệnh nhân đến khám bệnh thì các đồng nghiệp nữ trong bệnh viện đều đã sớm từ bỏ ý định này.

Vậy nên khi tin đồn này được truyền ra, hầu như tất cả mọi người đều tin vào nó.

Những lời bàn tàn trong bệnh viện truyền đi với tốc độ cực nhanh và phạm vi vô cùng rộng, đến ngay cả một người không thường quan tâm đến những chuyện này như Đường Mộ Bạch cũng đã nghe được loáng thoáng, anh không thừa nhận cũng chẳng phản bác, tùy ý để mặc cho tin đồn này tiếp tục lan rộng ra khắp nơi.

Lại qua tiếp vài ngày sau nữa, ngay cả người ở một bệnh viện khác là Khương Nại cũng đã nghe được chuyện này.

Sinh viên ngành y tốt nghiệp từ Đại học B nhiều vô số kể, trải rộng khắp các bệnh viện lớn nhỏ ở Bắc Thành, cô ấy có bạn học làm việc ở Bệnh viện số 3, vừa nghe người kia nói xong, cô ấy liền chạy đi tìm Lục Dĩ Ngưng để xác nhận: 【Dĩ Ngưng, cậu làm lành với Đường Mộ Bạch rồi à?】

Lục Dĩ Ngưng: 【?】

Khương Nại hỏi câu này có chút đột ngột, cô nhất thời không biết nên phản bác rằng hai người họ vẫn chưa làm lành hay là hỏi tại sao cô ấy lại biết được.

Trong khi cô vẫn còn đang do dự, Khương Nại đã gửi tiếp một tin nhắn đến: 【Làm lành từ khi nào?】

Lục Dĩ Ngưng: 【Cậu nghe ai nói thế?】

Khương Nại: 【Bạn tớ làm việc ở Bệnh viện số 3.】

Ngọn nguồn ở Bệnh viện số 3, vậy thì tin tức kia tám chín mươi phần trăm là do Đường Mộ Bạch tung ra.

Lục Dĩ Ngưng cũng không biết đây có được tính là lan truyền tin giả không, cô mím môi, sau khi suy nghĩ vài giây, cô vẫn quyết định không nhắn tin chất vấn Đường Mộ Bạch.

Hôm nay tòa soạn khá rảnh rỗi, hơn năm giờ sau khi xong việc cô liền rời khỏi tòa soạn, sau đó chạy thẳng đến Bệnh viện số 3.

Giờ này Đường Mộ Bạch chắc chắn vẫn chưa tan ca, nên cô cũng không hỏi trước mà đến luôn.

Bởi vì đã đến đây vài lần nên cô vẫn còn nhớ đường, dựa vào trí nhớ đi thẳng một đường đến thang máy rồi ấn số tầng, cửa thang máy nhanh chóng mở ra, Lục Dĩ Ngưng lại cùng những người phía trước đi ra ngoài.

Nửa phút sau, Lục Dĩ Ngưng dừng lại trước cửa phòng khoa ngoại tim mạch.

Tuy rằng cô đã gặp Đường Mộ Bạch ở bệnh viện vài lần nhưng cũng không rõ chính xác anh ở văn phòng nào, cho nên cô chỉ có thể nhìn danh sách các bác sĩ tại chức dán trên bức tường của hành lang lướt qua từng cái một, đến tận cuối hành lang, cô mới tìm thấy tên của Đường Mộ Bạch, sau đó liền nhanh chóng nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền đến: "Anh Tiểu Bạch, đây là cái gì thế ạ?"



Dù sao cũng còn là một đứa trẻ nên cũng không biết đè nén giọng nói của mình, lại thêm cửa phòng còn không khép kín nên câu này bị Lục Dĩ Ngưng nghe được vô cùng rõ ràng rành mạch.

Lại là cái tên giặc bán nước nhỏ này.

Không sao hết, cô nhịn.

Lục Dĩ Ngưng hít sâu một hơi rồi gõ cửa, sau khi người ở trong phòng nói một tiếng "Mời vào" cô mới đẩy cửa ra, sau đó phát hiện bên trong dường như còn có một giặc bán nước lớn nữa ——

"Cô?"

Hiển nhiên Lục Hân Dung cũng không thể ngờ rằng Lục Dĩ Ngưng sẽ xuất hiện ở đây vào thời điểm này, khi bất chợt nghe thấy tiếng "Cô" kia, bà còn sững sờ mất mấy giây rồi mới quay đầu lại nhìn.

Hai người nhìn nhau một giây, sau đó Lục Hân Dung ngay lập tức dời mắt đi tựa như có tật giật mình.

Rõ ràng là Lục Hân Dung và Đường Mộ Bạch nói chuyện rất hợp nhau, ngay khi mới bước vào phòng Lục Dĩ Ngưng đã nhận ra điều đó.

Trên gương mặt người cô yêu quý của cô mang ý cười rất rõ ràng, thậm chí sau khi kinh ngạc lúc nhìn thấy cô cũng chưa thể thu lại hết, Lục Dĩ Ngưng đứng ở cửa, không đi vào trong: "Sao hai người lại ở đây?"

Dù sao hôm nay cũng là giấu Lục Dĩ Ngưng đến nên Lục Hân Dung bị cô hỏi như vậy cũng có chút ngại ngùng, thế nhưng bà cũng nhanh chóng bịa ra một lí do: "Ờ thì... Hôm nay cô thấy trong người hơi khó chịu."

Dáng vẻ hiện tại của bà không hề giống khó chịu trong người chút nào, suy cho cùng trên mặt bàn trước mặt bà không chỉ có một ly trà mà còn có một đĩa trái cây không biết từ đâu ra, so với đến khám bệnh thì ngược lại càng giống như đang tán gẫu tâm sự hơn.

Lục Dĩ Ngưng cũng đâu bị ngốc, sao có thể tin lời bà nói được, cô dời tầm mắt nhìn về phía Lục Nhất Châu.

Lục Nhất Châu co chân ngồi trên ghế, quay đầu đi giả bộ như hoàn toàn không nhìn thấy.

Thật bó tay, không còn cách nào khác Lục Dĩ Ngưng chỉ có thể nhìn về phía đương sự cuối cùng.

Cũng không biết mọi người trong văn phòng đều có việc ra ngoài hay đều đã tan ca đi ăn hết rồi mà cả phòng chỉ còn lại mấy người họ, bầu không khí lúc này im lặng đến đáng sợ, vài giây sau, Đường Mộ Bạch mới hỏi một câu: "Nhìn anh làm gì?", ý tứ rõ ràng là biết rõ còn hỏi.

Lục Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm vào mắt anh, "Cô của em có chỗ nào không thoải mái à?"

Đường Mộ Bạch cúi đầu nhìn bệnh án, nói như thật: "Tức ngực khó thở."

Lục Dĩ Ngưng nhíu mày, "Vấn đề có nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng lắm," Đường Mộ Bạch nâng mí mắt, cong khóe môi cười với cô, "Do thời tiết nóng thôi."

Lục Dĩ Ngưng: "......"

Cô bị mấy người này giày vò như ngồi tàu lượn siêu tốc, tâm trạng thăng trầm bất định, kết quả bọn họ thì hay rồi, sau khi Đường Mộ Bạch nói xong câu này, cô rõ ràng nhìn thấy Lục Hân Dung lặng lẽ giơ ngón cái với anh tựa như đã thông đồng sẵn với nhau từ trước rồi vậy.

Động tác này của bà khiến cho Lục Dĩ Ngưng vừa muốn tức giận vừa muốn cười, hai cảm xúc này kết hợp lại với nhau, khóe môi cô hơi động đậy, biểu cảm trên mặt có chút quỷ dị, nhẫn nhịn ước chừng khoảng năm giây, cô mới khống chế được khóe môi đang muốn giương lên của mình, mặt vô cảm hỏi: "Cô có thể đi được chưa ạ?"

Lục Hân Dung đã đến đây từ nửa tiếng trước, lúc này những thứ nên hỏi cũng đã hỏi xong rồi, tiếp tục ở lại nói không chừng sẽ làm chậm trễ công việc của Đường Mộ Bạch, nên bà liền vội vàng đứng dậy, thuận tiện cũng kéo luôn cả Lục Nhất Châu từ trên ghế lên: "Đi đi đi, đi ngay đây."

Bà nói xong liền đi tới phía ngoài, lúc đến cửa lại quay đầu nhìn Đường Mộ Bạch, "Tiểu Bạch, có rảnh thì đến nhà dì ăn cơm nhé!"

Lục Dĩ Ngưng: ???

Nói xong lại vẫy tay với Đường Mộ Bạch, không đợi Lục Dĩ Ngưng kịp nói gì đã trực tiếp kéo luôn cả cô ra khỏi văn phòng.

Cửa phòng "rầm" một tiếng đóng lại, chặt đứt ánh mắt của người bên trong, Lục Dĩ Ngưng hơi ngỡ ngàng trước hành động của Lục Hân Dung, cho đến khi bị kéo đến cửa thang máy, cô mới chợt nhớ ra hôm nay mình đến đây để làm gì.



Khó khăn lắm mới đến được một lần, đương nhiên phải tận mặt hỏi cho ra nhẽ, cửa thang máy vừa mở ra, Lục Dĩ Ngưng không đi vào theo hai cô cháu họ, cô liếc nhìn điện thoại: "Cô và Nhất Châu về trước đi."

Lục Hân Dung nhìn cô: "Cháu còn đi đâu?"

Lúc này Lục Nhất Châu cũng không giả vờ như không nghe thấy gì nữa, giải thích thay cô như một người đã trưởng thành: "Chắc chắn là đi tìm anh Tiểu Bạch, vừa nãy chị ấy còn chưa nói được mấy câu với anh Tiểu Bạch thì đã bị cô kéo ra ngoài mất rồi."

Ban nãy Lục Hân Dung thực sự thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này, qua lời nhắc nhở của cậu, bà mới chợt bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: "Khó trách từ lúc ra khỏi cửa vẻ mặt liền khó chịu, hóa ra là trách cô kéo con ra ngoài nên không thể nói chuyện với bạn trai à..."

Trong thang máy không chỉ có hai người họ, vừa nghe thấy hai chữ "Tiểu Bạch", gần như tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng ngoài thang máy.

Cô gái có mái tóc đen, dài, xõa trên vai nổi bật lên khuôn mặt và cần cổ trắng như tuyết, dung mạo rất xinh đẹp. Chủ yếu nhất là, có lẽ do thân hình cao ráo, dáng người lại đẹp nên khí chất cũng vô cùng nổi bật.

Rất nhiều ánh mắt đều tập trung lại trên người cô, Lục Dĩ Ngưng nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được.

Vì vậy cô thật sự nhắm mắt lại, sau đó quay đầu rồi bước nhanh trở về.

Cũng không biết cửa thang máy phía sau đóng lại từ lúc nào, nhưng cho đến tận khi quay về đến văn phòng ở cuối hành lang, cô vẫn cảm giác như có người đang nhìn chằm chằm vào mình, cô thở ra một hơi, sau đó đưa tay lên vỗ mặt, đợi sau khi bình tĩnh hơn một chút vừa muốn nhấc tay gõ cửa thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ phía bên trong.

Lục Dĩ Ngưng vô thức lùi về sau nửa bước, ngước mắt lên nhìn, người mở cửa ra không phải ai khác, vừa hay chính là tên đầu sỏ khiến cô rơi vào sóng gió dư luận.

Cô không dám lại gần anh quá, cách xa ước chừng khoảng một mét, Lục Dĩ Ngưng mới khẽ nâng mặt nhìn anh, cô cũng không nói nhiều lời thừa thãi, trực tiếp mở miệng hỏi: "Mọi người trong bệnh viện anh có phải đều đang nói chúng ta đã ở bên nhau rồi đúng không?"

Đường Mộ Bạch cũng không đi ra ngoài, anh dứt khoát đứng tại chỗ nửa dựa vào cánh cửa, "Hình như là vậy."

"Thế nào là hình như là vậy?"

Đường Mộ Bạch nhẹ nhướn lông mày, hơi đứng thẳng dậy, "Đúng vậy."

Lục Dĩ Ngưng luôn cảm thấy cách anh quá gần sẽ xảy ra chuyện gì đó, tuy rằng hai người vốn không cách nhau quá gần nhưng cô vẫn lùi về sau nửa bước nữa: "Có phải là anh nói không?"

Đường Mộ Bạch hoàn toàn đứng thẳng người, Lục Dĩ Ngưng lùi nửa bước, anh liền tiến về phía trước nửa bước, sau đó đóng cửa văn phòng lại, "Không phải."

Lục Dĩ Ngưng nhíu mày, không tin lắm.

Thừa dịp mấy giây trong lúc cô thất thần, Đường Mộ Bạch lại nhấc chân tiến lại gần thêm nửa bước.

Nửa bước của anh và nửa bước của Lục Dĩ Ngưng không phải cùng một đơn vị, sau hai lần nửa bước, khoảng cách giữa hai người thoáng chốc đã được rút ngắn lại, thậm chí Lục Dĩ Ngưng đã có thể ngửi được mùi nước sát trùng trên người anh, hô hấp của cô bắt đầu trở nên hỗn loạn mất khống chế, cô lại lùi về sau một bước, Đường Mộ Bạch cũng tiến thêm về phía trước một bước.

Lục Dĩ Ngưng không thể chịu được nữa, lúc bị ép đến chân tường cuối cùng cô cũng ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: "Anh có thể cách xa em một chút được không?"

Dừng một chút, cô lại nói: "Còn nữa, ai nói đồng ý hẹn hò với anh rồi à?"

Tiếng hít thở của Lục Dĩ Ngưng rất rõ ràng nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng, "Bác sĩ Đường, anh bị bệnh hoang tưởng à?"

"Không thì tại sao lại cứ cho rằng em là bạn gái anh vậy?"

Đường Mộ Bạch rũ mắt nhìn cô, mấy giây sau, anh đột nhiên cúi người ghé sát lại gần cô: "Hôn cũng đã hôn rồi, sao lại bị bệnh hoang tưởng được?"

"Hay là, em có thể hôn một người không phải bạn trai mình?"

Lục Dĩ Ngưng bĩu môi, "Cũng không phải là không thể."

Khóe miệng Đường Mộ Bạch giật giật, cũng không biết là tức giận hay là bị cô chọc cười, có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, anh ghé vào bên tai cô, nghiêng đầu nhìn về phía một bác sĩ nam nào đó đang tiến về phía này, thấp giọng nói: "Vậy em đi hôn anh ta đi."