Lâm Băng hoàn toàn không biết mình đã qua bên biên giới chưa. Khi chiếc xe dừng lại thì bọn họ đã nhảy vào, bịt kín mắt cô lại.
Nhiếp Nghi, chú đang ở đâu?
Lâm Băng không sợ chết. Cô chỉ sợ bản thân mình sống mà không thấy được Nhiếp Nghi.
Vẫn may là bọn họ chưa kiểm tra nút dây thừng của cô. Lâm Băng nguỵ trang rất kỹ, từ đầu đến cuối giấu tay ra sau lưng, cổ tay chụm chặt với nhau như bị trói. Cho dù bọn họ có xô đẩy cô thế nào, Lâm Băng cũng kiên quyết không để cho hai tay rơi ra.
Bọn họ giam cô trong một căn phòng nhỏ rồi đi ra ngoài. Lâm Băng khẽ ho khù khụ mấy tiếng, cảm thấy không có động tĩnh gì hết mới dám gỡ bịt mắt ra, đứng dậy.
"Lâm Băng, cô có biết hiện tại bản thân đang ở đâu không?".
Cô dáo dác nhìn xung quanh. Đêm còn dài. Qua ô cửa sổ chỉ là một màu tối đen như mực.
"Tôi cũng không rõ... Đây là một căn nhà... Phòng tôi bị giam có dán giấy dán tường màu đỏ, nửa tường được ốp gỗ. Sàn nhà cũng được làm bằng gỗ, hơi cũ kỹ, nhưng rất khang trang...".
"Được rồi, cô ở đó đi. Đừng đi đâu cả!".
"Không được. Tôi phải đi kiếm Nhiếp Nghi, gần hai ngày rồi. Trong rừng nguy hiểm...".
"Cô Lâm, Nhiếp đội nhà chúng tôi dễ ăn hiếp, cần người khác bảo vệ đến vậy ư? Trái lại, người cần phải lo lắng bây giờ chính là cô đấy...".
Có tiếng bước chân thình lình đi tới, Lâm Băng vội vàng bịt lại mắt và miệng, nằm nghiêng ra sàn. Có điều gấp gáp, mắt không thấy đường nên cô chẳng rõ sợi giây thừng của mình trông thế nào nữa.
Có tiếng cửa mở ra, một thứ đồ gì đó loạch xoạch bị đá đến trước mặt cô. Hình như là đồ ăn.
"Mau ăn đi!".
Cái người kia ra lệnh.
Đi vào trong, đưa đồ ăn cho cô chỉ có một người?
Gã kia nhìn chòng chọc vào Lâm Băng, cảm thấy cô không ổn lắm, rốt cuộc là chỗ nào không ổn? Đúng rồi là sợi dây thừng kia. Sao đầu dây dài thế này, còn mở tung ra nữa?
Tay hắn nắm vai cô xoay lại, thình lình bị cô cào vào mặt cho một cái, đau đớn ré lên lùi xa mấy bước. Bộ móng Lâm Băng làm từ hôm gây quỹ vừa dài vừa sắc, đến giờ vẫn chưa tháo xuống.
Trước khi hắn đánh động mọi người, cô vội vàng gỡ bịt mắt, cầm lấy khay, đóng cửa, đập mạnh vào đầu, vào gáy hắn. Cái khay kia làm bằng nhôm, nện xuống từng đợt từng đợt, vang ra những tiếng thùng thùng đè nén.
Lâm Băng ra tay rất tàn nhẫn, cô thậm chí còn không kịp nghĩ, cô đánh đến khi nào hắn ngã xuống mới thôi.
Thủ pháp của cô không có kỹ thuật, không đánh ngất được hắn. Tên kia loạng choạng một hồi thì nằm lăn ra sàn, hai tay không ngừng ôm lấy đầu bảo vệ. Súng bên hông bị Lâm Băng cướp mất. Hắn vừa ngẩng đầu thì đã bị họng súng đè ở trên thái dương. Mặt mày trắng dã.
"La thử xem!" - Cô khiêu khích, thở hồng hộc.
"Cô muốn gì đây?".
"Cảnh sát hôm qua bị các người bắt hiện tại đang ở đâu?".
Gã kia vừa kinh ngạc ngẩng đầu lên thì vai đã bị cô giẫm xuống, họng súng đè như muốn doạ chết hắn.
"Cô... cô... cô bình tĩnh... Chẳng phải anh ta đã chạy thoát rồi sao?...".
"Cái gì?!".
Chân đè xuống muốn giẫm nát hắn. Tên kia ở dưới chân cô hoang mang, run rẩy không ngừng, vội vàng khai ra tất cả.
"Hắn chạy trốn rồi... Hôm qua khi bắt được về đây, hắn bị nhốt ở tầng ngục dưới hầm. Sau đó không biết bằng cách nào đã chạy thoát... Sếp ra lệnh cho chúng tôi đuổi theo... Lính ở đây toàn bộ bị điều đi bắt hắn trở về rồi....".
Tên kia run rẩy, oà khóc.
"Cô nương, xin tha mạng!" - Hắn van nài - "Nhà tôi còn có vợ con, còn có đứa con gái út đang chờ... Á...".
Chân còn lại của Lâm Băng giẫm cả lên bàn tay của hắn. Mặt cô lạnh tanh, răng nghiến kèn kẹt.
"Bớt nhiều lời! Những lời mày nói ban nãy, là thật chứ?".
Hắn ta đau đớn.
"A... A... thật mà... Nếu không cũng đâu đến lượt một đứa nghiệp dư cho tôi đến đưa cơm cho cô? Bọn họ đều đi cả rồi!".
Lục đội phó ở bên đầu dây kia nghe thôi đã đủ thấy kinh hoàng. Thảo nào người trong cục đều nói, Lâm Băng quỷ dị, xảo trá. Lời này quả thực không ngoa.
"Điện thoại đâu?".
Tên kia vội vã giao ra điện thoại cho cô. Hai tay bị Lâm Băng cầm rồi trói chặt, miệng vừa hả ra thì cô đã lấy cái khăn kia chặn họng của hắn.
Đi được hai ba bước, Lâm Băng chợt nhớ ra gì đó, vội vàng dí súng vào trán, gỡ khăn ra hỏi.
"Đồ ăn lấy ở đâu? Đi đường nào ra ít lính canh nhất? Đèn pin ở đâu?".
Tên kia không thể nào ngờ được, một cô gái nhỏ như thế lại có ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
"Sau... sau nhà bếp... có cửa sau... có thể tìm đèn pin ở đó... Xuống cầu thang, đi đến cuối hành lang, rẽ phải...".
Lâm Băng nhìn hắn, cười lạnh.
"Nếu anh nói dối. Tôi cho dù bị bọn chúng bắt được, cũng phải trèo lên đấy, bắn tung cái đầu anh ra trước!".
Hai mắt hắn thảng thốt mở to. Khuôn miệng há hốc lập tức bị nhét khăn vào trở lại.
"Lâm Băng, đừng làm bậy..." - Lục đội phó ngăn cản cô.
"Ông là ai mà dám ra lệnh cho tôi làm gì hay không làm gì chứ?" - Ngữ khí của cô nhẹ nhàng như một cơn gió khô hanh cuối đông - "Mạng này là của tôi. Nếu ông còn lằng nhằng, tôi sẽ ném bộ liên lạc này đi, đến lúc đó, ông đừng hòng có được tí thông tin gì!".
Lục đội phó mím môi, mặt mày rét căm. Ở trong nghề này bao năm, lần đầu bị một con nhỏ uy hiếp, dồn nén trước mặt bao nhiêu người. Con bé này quả nhiên vô cùng đáng ghét.
Cô ló mặt ra ngoài, trên hành lang, các cửa phòng khác đều đóng kín mít, không một bóng người. Lâm Băng thầm thở phào một cái, nhẹ nhàng lách người ra đến đầu cầu thang... Không có ai...
Từng bước chân cẩn thận đi xuống. Từ xa nghe thấy tiếng cười lớn cùng với tiếng tivi truyền xuống từ đầu hành lang truyền tới. Nơi này canh gác quá lỏng lẻo, còn thua với bên nhà kho.
Cô đoán, bọn chúng nghĩ nơi này vẫn còn an toàn chán nên mới bất cẩn như vậy. Theo chỉ dẫn của tên kia, Lâm Băng chạy vào nhà bếp. Trong đây có người!
"Đứng yên!" - Cô giơ súng ra lệnh.
Hắn ta bàng hoàng, giơ hai tay lên.
"Cô... cô..." - Hắn lắp bắp.
"Giao đồ ăn cùng với đèn pin ra đây!".
Tay hắn vừa lơ là đưa xuống, liền bị cô quát.
"Mau lên!".
Lâm Băng lên nòng súng. Tên kia nghe vậy liền vội chạy đi lấy đồ cho cô.
"A Hải, làm gì thế? Làm gì mà lâu vậy?".
Có tiếng người vang lên từ phía sau. Đèn pin cùng với đồ ăn từ trên tay hắn rớt lộc cộc xuống bàn. Lâm Băng xoay người, nổ súng.
Tiếng động lớn lập tức chấn kinh tất cả mọi người trong đêm.
********
Nhiếp Nghi đang nấp trong một hang động gần đó. Một tay đã bị bắn bị thương. Lực lượng được bọn chúng cử ra để truy tìm anh rất đông. Ban đầu anh sung sức, còn chạy và hạ được mấy tên. Nhưng hiện tại... anh vừa đói vừa mệt. Một tay lăm lăm cầm súng đề phòng, một tay máu vẫn chảy ra ướt nhẹp.
Bên tai vang lên âm thanh cỏ lá bị giẫm đạp. Tiếng bước chân của bọn chúng mỗi lúc một gần.
Bọn chúng sắp soát đến đây!
Anh cắn răng, biết phen này khó thoát rồi. Tay chật vật nâng khẩu súng kia lên, đã sẵn sàng vào tư thế hành động. Bộ não cũng đã chuẩn bị tâm lý đi chầu Diêm Vương.
Bỗng bên ngoài sớm hơn anh một bước, vang lên tiếng súng chói tai vô cùng. Nhiếp Nghi cùng bọn người bên ngoài đồng thời ngẩng đầu lên kinh ngạc. Tiếng quạ bay kêu quác quác rầm rộ trong đêm.
Hang ổ của bọn họ đã có kẻ xâm nhập!
"Alo, alo, trong nhà có chuyện gì vậy?".
Bọn họ cố gắng cập nhật tin tức với nhau qua bộ đàm.
"Mẹ nó, một con đĩ! Một con đĩ vừa mới nổ súng. Không chết ai, nhưng người chạy thoát rồi!".
Bọn chúng bàng hoàng.
"Gì cơ?!".
"Đại ca, mau về bao vây đi!".
Cô gái?!
Điều đầu tiên ập đến trong suy nghĩ của Nhiếp Nghi là Chính Lan?! Nhưng Chính Lan đâu có tham gia vào nhiệm vụ lần này?
Ngoài Chính Lan ra thì anh không biết có ai trong đội cảnh sát là con gái mà còn có gan làm chuyện này nữa...
**********
Lâm Băng điên cuồng chạy. Thể lực không tốt lắm. Chân cứ bước được mấy bước thì thở phì phò. Bánh mì, đèn pin đều cất trong bụng túi áo khoác kéo lên, lùng bùng như muốn rơi ra khỏi đó bất cứ lúc nào.
Bây giờ quá tối. Ánh sáng đèn pin xiêu vẹo xuyên qua các lùm cây. Bóng hình của cô nhỏ bé đến đáng thương, chạy qua lại như một con thỏ đang cố tháo chạy khỏi đoàn thợ săn.
Một tràng nổ súng vang lên. Ai bắn trúng con mồi trước thì sẽ được trọng thưởng.
Lâm Băng vấp phải cục đá, ngã chúi hụi. Đèn pin đập mạnh vào bụng cô, đau đến không thở nổi. Lá khô dưới thân xào xạc, xào xạc. Bọn chúng cứ như một bầy kiến lửa, một cú gọi liền vây tới từ các lối.
Cô không cho phép bản thân dừng lại. Bàn chân đều đã chạy đến mức tê rần, không còn cảm giác nữa. Lâm Băng không biết bản thân đã chạy đi đâu. Bóng đêm bao phủ lấy mọi thứ. Cô thấy bản thân đang đi sâu vào màn đêm, không chút manh mối.
Sượt một cái, bàn chân chới với, trượt đi, cô lăn tròn theo con dốc điên cuồng lao xuống. Những mỏm đá cứng ngắc, nhô ra khỏi cái sườn kia đâm như muốn làm thủng mật cô.
"A..." - Lâm Băng không nhịn được mà rên lên một tiếng, đau đến mức hộc cả máu.
Tay chân bủn rủn, co chặt, run rẩy. Cảm giác này làm cô nhớ đến cảm giác tỉnh dậy sau khi rớt từ lan can xuống đất. So với xuống địa ngục, cơn đau này chỉ hơn chứ không có kém.
Trên nền đất lạnh, cô cứ như con thú nhỏ, lăn qua lăn lại. Tiếng gió thổi qua, dịu dàng xoa lên gương mặt đang tái nhợt đi. Mùi máu tanh trong khoang miệng dâng lên nồng nặc.
"Chính Lan! Chính Lan!...".
Má mỏng áp lên phiến đá lạnh đau đớn. Hai mắt đau đáu mở ra. Một bóng hình to lớn, khuôn vai rộng như gấu tồ tồ đi đến. Mắt anh vẫn như thế, sáng rực như một ngọn đuốc trong đêm tối.
Người cô mong nhớ nhất cuối cùng cũng đến.
Nhưng anh đang gọi tên ai đây?
Trái tim như bị bóp nghẹn. Cô quay mặt đi, đột nhiên không muốn sống nữa...