Nghi Phạm Số 1 Của Ngài Cảnh Sát

Chương 34




Lâm Trung không hài lòng về tình trạng của Lâm Băng. Cô mỗi lúc một héo mòn như một cái cây không còn chút nhựa sống, gầy guộc, xác xơ đến không nhận ra nữa. Chứng mất ngủ của cô ngày một nghiêm trọng.

Lâm Trung nói đến tết Trung thu sẽ đưa cô đi xem mắt chị dâu. Nghe nói vậy, Lâm Băng liền nghĩ, chắc ngày đám cưới của Lâm Trung không còn xa nữa. Anh bây giờ mới bao nhiêu tuổi đâu chứ?

Thật ra Lâm Băng có thể đã kết hôn trước anh. Vậy nhưng... Cô bất giác nhớ đến Lưu Giang. Không biết hiện giờ anh sống có tốt không?...

Đêm Trung thu, ở trên quãng trường thành phố sẽ diễn ra một sự kiện vô cùng hoành tráng. Bên bờ sông đều toàn bộ được treo đèn lồng rực rỡ. Sẽ có những dải hoa đăng nổi dọc trên lòng sông trôi lãng đãng. Ngoài ra còn có một sân khấu được dựng lên cực kỳ công phu, nghe nói đêm nay sẽ có những nghệ sĩ nổi tiếng hoá trang lên biểu diễn.

Hàng quán ở khu quảng trường lớn nhân dịp này cũng cực kỳ tấp nập xôn xao. Nghe nói nhà hàng đều đã chật kín chỗ, ngay cả nhà hàng nằm trên toà tháp cao nhất có thể nhìn xuống chỗ này cũng đã hết bàn từ ba tháng trước.

Lâm Trung dặn cô cứ đến quảng trường trước. Anh sẽ đón chị dâu đến sau.

Lâm Băng mặc một chiếc váy hoa đơn giản. Mái tóc búi cao. Vai cô đều đã gầy đến mức trơ xương. Lâm Trung trông thấy đều sẽ nhíu mày một cái. Cô lượn lờ khắp quảng trường trong lúc chờ Lâm Trung.

Ở một nơi tráng lệ thế này, nơi tụ hợp đông người nhất dĩ nhiên sẽ là mấy cây cầu đá cổ bắc qua dòng sông rợp ánh đèn. Bên dưới thậm chí còn có không ít những chiếc thuyền gỗ nối đuôi nhau đi bên dưới. Trông không khác gì cảnh tượng trong các bộ phim cổ trang là mấy.

Lâm Băng đứng giữa cầu, soi mình xuống dòng nước đen phẳng lặng bên dưới. Xưa nay cô vẫn luôn sợ nước, nên chưa từng học bơi. Ám ảnh từ những câu chuyện quá khứ lâu lâu vẫn đuổi theo cô như hình với bóng.

Đang ngẩn ngơ trên cầu, trông theo các cặp đôi đang quấn lấy nhau. Bỗng một cậu bé từ đâu chạy đến, lay lay gấu váy của cô.

"Chị ơi, có người gửi cho chị cái này!".

Cậu bé kia chỉ mới tầm tám tuổi. Gương mặt trắng trẻo bầu bĩnh rất đáng yêu. Trên tay cậu cầm một cái lồng đèn nhỏ, còn kèm theo một tờ giấy.

[Băng Băng, trung thu vui vẻ!]

Lâm Băng vừa ngẩng đầu đã không còn thấy cậu bé kia đâu nữa. Người đi lại trên cây cầu này quá đông. Cô bàng hoàng nhìn ngang dọc, đều không thấy Lưu Giang đâu cả.

Sao anh có thể chỉ để lại cho cô một bức thư mà không nói tung tích gì được chứ? Tại sao không thể mang cô đi theo?

Lâm Băng chạy vội xuống cầu, len giữa dòng người vội gọi.

"A Giang! A Giang!".

Làm ơn đưa em theo! Làm ơn đưa em theo đi mà A Giang!

Mắt cô không ngừng lục tìm bóng hình anh khắp mọi nơi, kết quả tìm không thấy. Rồi bỗng cô quét được một bóng người rất quen thuộc, một thân áo đen. Dáng hình hơi gầy, cao dong dỏng, tướng đi kiêu ngạo bất cần, rất giống Lưu Giang.

Lâm Băng vội vàng đuổi theo. Bên hai bờ sông liên tục bắn pháo. Người kia leo lên một chiếc thuyền. Dòng người đông đúc cản cô lại khiến cô không kịp chạy theo.

Một chiếc thuyền khác xuôi theo làn nước, chậm rãi đi tới, khách còn chưa xuống hết, Lâm Băng đã nhanh nhẹn nhảy lên thuyền.

"Bác ơi, bác mau chèo đi! Giúp cháu đuổi theo con thuyền đó!" - Cô thúc giục người lái đò mau đuổi theo.

"Cô gái à, không được đâu. Quy định ở đây là phải nhận từ đủ năm khách trở lên mới được chèo đi!".

"Bác ơi, bác phải bồi thường bao nhiêu. Bác phải chèo bao nhiêu lần thuyền hôm nay, cháu sẽ trả hết cho. Cháu sẽ trả hết cho có được không?".

Lâm Băng còn đang nài nỉ bác lái đò mau đuổi theo đi thì có người đi tới bên cạnh.

"Cảnh sát đây!" - Huy hiệu chìa ra - "Mau chèo đi!".

Lâm Băng ngước mặt. Bóng hình cao lớn bao phủ lấy cô. Gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương của gỗ và quế. Lưng anh rất to và dài, giống như một tảng núi đá lớn, dựng lên trước mặt. Sống mũi nghiêng vừa cao vừa thẳng đầy mạnh mẽ.

Cô không tin được là Nhiếp Nghi thật sự đang ở đây.

"Không được, bác ơi. Bác đừng chèo. Anh ấy nói dối đó. Anh ấy không phải cảnh sát đâu!" - Lâm Băng cố tình câu giờ, nói dối.

Từ giây phút này cô mới hiểu. Hoá ra bọn họ đã luôn âm thầm theo dõi cô. Lâm Băng quá ngây thơ nên mói thực sự tin rằng Nhiếp Nghi đã buông tha chuyện này.

Bọn họ muốn bắt Lưu Giang.

"Tôi thật sự là cảnh sát. Nếu ông không tin, làm chậm trễ quá trình điều tra, áp giải tội phạm của chúng tôi, ông cũng có thể bị phạt tù!".

Nhiếp Nghi vô cùng bình tĩnh. Ông lão lái thuyền lập tức luống cuống cầm lấy mái chèo xới nước rời đi.

Lâm Băng bối rối. Cô nhận ra bản thân vừa phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Lòng bàn tay đổ mồ hôi không ngừng. Lỡ như người kia thật sự là Lưu Giang? Cô đang vẽ đường cho hươu chạy mất rồi ư?

Nhiếp Nghi ngồi xuống cạnh cô.

Con thuyền rẽ nước trôi đi giữa lòng sông mờ mịt. Hai tay cô quắn quíu vo vào nhau.

"Chú...".

Gương mặt của Nhiếp Nghi bên cạnh hoàn toàn vô cảm. Lồng ngực của Lâm Băng rét buốt. Cô biết mình không có chút trọng lượng nào với anh.

Nhưng mà...

Nhưng mà...

Nếu lỡ như Lưu Giang bị bắt, đời này Lâm Băng dù có chết cũng không đền hết tội.

Ánh trăng tròn vằng vặc, treo lơ lửng trên cao. Bàn chân cô khẽ thò ra ngoài mặt nước đen sâu không thấy đáy. Hai mắt khẽ nhắm lại, nén run rẩy.

Dù sao cô có chết thì cũng không có ai thương tiếc.

Cô gái trên chiếc thuyền đột ngột đứng dậy, nhảy ùm xuống sông.

Mọi người đứng xung quanh đó đều khiếp đảm, chấn động. Đến Nhiếp Nghi nhất thời cũng ngây ra, anh không dám nghĩ, chính mình còn bị cô chơi chiêu.

Lâm Băng không vùng vẫy. Cô sợ đến mức không cả cử động được. Phía dưới tối ngụp. Vẫn là cái cảm giác nước chui vào đến não khiến người ta ngứa ngáy đau đớn đó.

Ông lão đứng trên thuyền sợ hãi kêu lên.

"Cậu làm gì vậy? Có người nhảy sông rồi kìa! Không phải cậu chính là cảnh sát ư? Sao có thể thấy chết mà không cứu?".

Nhiếp Nghi vẫn bình tĩnh như hồ nước kia, không chút lay động.

"Cô ta giả vờ thôi. Ông mau chèo đi. Nếu để tội phạm trốn thoát, tôi nhất định sẽ không tha cho ông!".

"Cậu điên rồi! Đây là cách làm của cảnh sát mấy người ư? Vì bắt tội phạm mà để mặc người chết?".

Nhiếp Nghi đứng câm như hến trên thuyền. Ông lão kia nhất quyết không chịu chèo đi.

Não anh liên tục nhảy số đếm. Đã hơn hai mươi giây rồi. Dưới mặt nước hồ vẫn phẳng lặng như không có bất cứ người nào vừa nhảy xuống, cô ta hoàn toàn không có ý định bơi lên?

"Nhanh đi! Nếu cậu không chịu cứu người thì thật sự sẽ không kịp nữa mất!".

Nhiếp Nghi chửi rủa thầm trong lòng, hít một hơi sâu rồi nhảy xuống bên dưới. Phía dưới lòng sông thật sự rất tối, không có chút mảy may tiếng động, Nhiếp Nghi thật sự không xác định nổi Lâm Băng đang ở đâu.

Trong lòng anh bỗng thấy hoảng loạn vô cùng. Lỡ cô thật sự chết...

Mà anh hiểu rằng, cô gái này thật sự không sợ chết. Một cơn rùng mình nổi lên. Cô quyết hi sinh tính mạng của mình cũng muốn bảo vệ cho hắn?

Nhiếp Nghi điên cuồng quẫy đạp trong làn nước đi tìm người. Lần đầu tiên anh lo sợ đến thế, bị mưu kế của cô doạ cho sợ.

Anh cuối cùng nghe được tiếng bọt khí òng ọc rất khẽ, vội vàng bơi đến đó. Điều khiến anh nổi điên nhất chính là cô gái kia thật sự không có quẫy đạp, giống như cô đã sẵn sàng từ bỏ mọi thứ.

Nhiếp Nghi túm lấy cô, vội vã đưa lên bờ. Lâm Băng ở lâu trong nước, đã bị ngất đi. Gương mặt không chút khí sắc. Cô còn không có thở.

"Lâm Băng, mau tỉnh dậy!".

Nhiếp Nghi hối hả nhấn ngực cô. Lực đạo mạnh như muốn ép cả tim cô ra. Anh cứ không ngừng hà hơi rồi cấp cứu.

Cô gái nhỏ cuối cùng cũng không chịu nổi lực đạo áp bức của anh, lập tức ói ra một ngụm nước, mơ màng tỉnh dậy.

Thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là gương mặt lạnh lẽo của Nhiếp Nghi. Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng phức tạp, mà thứ rõ ràng nhất, có lẽ là sự thất vọng.

Lâm Băng chống người ngồi dậy, run như cầy sấy.

Nhiếp Nghi tức lắm, mà không nỡ nhìn, đành mượn áo của một nhân viên cảnh sát gần đó, khoác lên người cho cô.

"Báo cáo Nhiếp đội, đã bắt được người kia rồi!".

"Làm sao... Làm sao các người vẫn bắt được chứ?".

Nhiếp Nghi nhếch môi.

"Cô Lâm à, đội hình cảnh của chúng tôi trong tưởng tượng của cô là vô dụng như thế ư?".

Lâm Băng im bặt cúi đầu.

Cô biết mình đã sai. Nhưng nếu Lưu Giang thật sự bị bắt, tội lỗi của cô thật sự không cách nào có thể tha thứ nổi...

Người kia bị dàn cảnh sát đẩy tới trước mặt cô và Nhiếp Nghi.

"Nhiếp đội, có phải người này không?".

Lâm Băng mở to mắt nhìn, rất nhanh đã thở phào trở ra.

Không phải. Người này không phải Lưu Giang.

Rất may là mắt nhìn người của cô thật sự quá kém!

"Không phải!" - Cô nghe Nhiếp Nghi gằn lên - "Được rồi, mọi người giải tán đi. Tội phạm truy nã đã tẩu thoát rồi!".

"Chú... Không còn gì nữa... Em xin phép về trước đây...".