Từ sau khi Nhiếp Nghi rời khỏi nhà cô, anh đã suy nghĩ rất kỹ. Vụ việc này không có cách nào giải quyết theo đúng trình tự pháp luật được. Không có bằng chứng, không đủ điều kiện tố tụng nên đành giải quyết bằng đường khác.
Nhiếp Nghi không ngờ, vừa về đến cục, mở chương trình xem camera ra đã thu hoạch một vố lớn. Anh thảng thốt, mắt dán chặt lên màn hình vi tính.
Đó là lần đầu tiên Chính Lan trông thấy anh nghệt ra như thế.
Trong ngành của bọn họ, có gì mà chưa được xem qua? Có điều... không được trực tiếp và tường tận thế này. Lâm Băng vẫn còn quá bé... Mà người đàn bà kia ra tay quá tàn nhẫn, giống như đang tra tấn chứ không còn là đánh đập nữa.
Bàn tay dịu dàng của Chính Lan phải đặt lên vai anh thì Nhiếp Nghi mới sực tỉnh.
"Đây là cô bé hôm trước đó ư?".
"Ừ!".
Anh mau lẹ gật đầu, lưu lại đoạn ghi hình kia, nhanh nhẹn đem USB định gửi cho một tờ báo, mượn sức truyền thông để làm lớn chuyện này. Sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Chính Lan lẽo đẽo chạy theo anh từ đằng sau.
"Hay thật! Em chưa từng thấy anh tập trung cho một chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình như thế".
"Bây giờ thì thấy rồi!".
Thấy vụ việc của cô bé kia tiến triển không tồi, Chính Lan âm thầm háo hức vui. Hi vọng là Nhiếp Nghi thật sự sẽ giúp được cô bé.
Á Thành vào lúc này thì huých vai Chính Lan.
"Em thấy rồi nhé! Người ta đi rồi mà chị còn đứng đó vẫy tay. Miệng cười không ngậm được kìa".
Chính Lan có hơi xấu hổ.
"Tôi chỉ là mừng cho cô bé kia thôi".
"Thật ư?".
"Thật mà! Lo làm việc đi!".
Bên phía nhà báo muốn lên được bài này thì cũng mất kha khá thời gian. Dẫu sao bên đối phương cũng là một cỗ tư bản nên bọn họ rất e dè tiếp cận. Đem tin tức này đổi ra tiền có khi lại hay hơn.
Đang lúc phân vân thì một tin tức khác bỗng nhiên bùng nổ. Cách đó không lâu. Cô bé kia đang hấp hối trong bệnh viện.
Giờ thì tờ báo lớn báo nhỏ nào cũng thi nhau ùa đến nhà họ Lâm đòi làm lớn chuyện. Viên Yến đã tưởng rằng chuyện này có thể đổ cho người khác và giải quyết êm xuôi nhưng không... Bà đã trông thấy cái camera gắn ở ngay bên góc phòng.
Viên Yến chết sững, vội vàng kêu người tới tháo ra. Lâm Huy và Viên Yến đến đây chưa lâu, tất nhiên không biết tiền sảnh có thứ này. Bây giờ nó là một trái bom nổ chậm.
Hội kỹ thuật viên đang gỡ bom nửa chừng thì đội cảnh sát hình sự ập đến. Người mà Viên Yến sợ nhất đã đến.
Nhiếp Nghi nhìn bà. Ánh mắt rét căm. Con ngươi là một cỗ thâm trầm, đen sì khiến người khác ghê sợ.
"Bà Viên, tôi khâm phục sự dũng cảm của bà đấy!".
Mặt Viên Yến thoắt đỏ rồi trắng.
Tất cả người có mặt trong nhà họ Lâm hôm đó đều bị bắt đi hỏi cung. Hỏi gì nữa! Mọi chuyện đều đã quá rõ ràng. Nhiếp Nghi còn có cả đoạn phim bà đẩy Lâm Băng ra khỏi lan can nhờ vào camera. Bình thường bà ta luôn nhốt con bé trong phòng.
Viên Yến vừa bị đẩy vào phòng ép cung. Còn chưa kịp ngồi xuống thì đã hét ầm ĩ cả lên.
"Tôi không có giết Lâm Băng. Tôi không có giết con nhỏ điên đó. Chính nó tự mình muốn chết!".
Dương Uy và Nhiếp Nghi từ tốn ngồi xuống bàn. Dáng vẻ từ tốn, điềm tĩnh, không vội chút nào.
"Bà Viên, chúng tôi đã có đoạn phim. Bây giờ bà tự thú vẫn còn kịp".
"Không! Không!" - Viên Yến rống lên - "Tôi không muốn giống Viên Khiêm. Tôi thật sự không có giết con bé đó. Tôi chỉ định hù doạ nó chút thôi, ai dè nó muốn chết thật. Nó đã nhe răng ra định cắn tôi".
Dương Uy chăm chú ghi chép. Còn Nhiếp Nghi ở một bên như nghe như không.
"Thế vết cắn của bà đâu?".
"Nó làm động tác giả! Nó không có cắn! Con quỷ nhỏ đó nó còn thâm hơn miếng thịt bò để bốn ngày bốn đêm ngoài chợ nữa. Tất cả đều do nó sắp đặt. Chính nó đã dụ tôi ra đó!".
Nhiếp Nghi ngưng một chút, lại hỏi.
"Bà có bằng chứng gì không?".
"Tôi mà có thì cần các người đi điều tra làm cái quái gì nữa hả?".
Anh ho khù khụ, hắng giọng.
"Xin bà hãy cẩn thận lời ăn tiếng nói. Nơi này là đồn cảnh sát!".
Bà Viên Yến đã bị chọc điên tới mức muốn ầm ĩ lật hết mọi thứ lên rồi.
"Ai mà chả biết Nhiếp Nghi cậu là cùng một giuộc với con quỷ cái đó!".
Ánh mắt của Nhiếp Nghi lừ một cái, xẹt ngang như tia lửa điện, sắc lạnh khiến người ta phát run.
"Đã biết vậy thì bà nên cẩn thận với tôi hơn mới đúng".
Khí thế hừng hực của Viên Yến bỗng chốc hệt như một ngọn đuốc tàn.
"Được... được..., tôi... tôi sẽ... phối hợp".
***********
Thiên đàng... Thiên đàng...
Cô đang ở trên thiên đàng ư? Thiên đàng trong tâm trí cô nên được phủ một lớp vàng nhạt, phản chiếu những hạt bụi tiên li ti lấp lánh. Tại sao nơi này là một màu trắng xoá?
Tay Lâm Băng khẽ động. Toàn thân dâng lên một cỗ đau đớn. Cô hệt như đang ngập ngụa trong một bãi máu me. Đau đến không thở nổi.
Nước mắt đơn độc trào ra.
"Tỉnh rồi à?".
Phía bên cạnh cô còn có người. Lâm Băng nghiêng đầu. Khối óc cô hiện giờ mới là chỗ đau nhất. Tại sao đến giờ cô vẫn bị đày đoạ...?
Nhiếp Nghi ngồi bên cạnh cô. Chân bắt chéo. Tay khoanh trước ngực. Lưng lớn tựa vào cái ghế nhỏ.
"Chú... Đau..." - Cô hít thở không thông.
Sự trả giá của Viên Yến là do cô dùng cả tính mạng để đổi về.
"Nói thật đi. Là Viên Yến đã xô hay tự ý muốn tự tử?".
Cho dù không đọc qua luật thì Lâm Băng vẫn biết câu hỏi này có vấn đề, câu trả lời sẽ quyết định tội trạng mà Viên Yến phải gánh. Đôi môi trái tim của Lâm Băng khẽ mím lại.
Thà cứ chết đi còn hơn, tại sao ông trời cứ luôn dày vò cô thế này?
"Viên Yến đã đẩy...".
Nhiếp Nghi cười khẩy.
Lâm Băng nhận ra, anh không phải rảnh rỗi đến đây thăm cô. Cho dù trước đó đã từng thế, hoàn cảnh bây giờ không giống trước nữa.
Trong tròng mắt anh lạnh lùng, cùng âm u tựa như một cái động núi đá không đáy, nguy hiểm khó dò, khác xa anh trước đây, lúc ôm cô trong tay, kiên định che chở. Cảm xúc ấm áp anh từng trao cho cô hiện tại đã tan biến.
"Vậy ư? Thế tại sao phải lừa bà ta ra ngoài lan can đó? Với thương tích của con, chạy xa như thế là chuyện dễ dàng ư?".
"Con không hiểu chú nói gì. Con muốn nghỉ ngơi".
Thật sự rất đau đớn. Môi Lâm Băng khô khốc. Trán đã mướt mồ hôi.
"Làm ơn gọi bác sĩ cho con. Con cần thêm thuốc giảm đau. Con thấy không được khoẻ...".
Cả đời cô đã đau đớn đủ rồi!
Thế nhưng liếc mắt lại chạm phải ánh mắt đầy khinh miệt của Nhiếp Nghi.
"Đùa! Lâm Băng, con chỉ mới mười hai tuổi. Con dùng mưu mẹo như vậy để làm gì? Con lừa người khác vào tù, lương tâm con một chút cũng không cắn rứt ư?".
Đôi mi dài chớp nhẹ. Dòng nước nóng hổi, trào ra khỏi hốc mắt.
"Nhưng mà... bà ta đã ngược đãi con...".
Chú đâu có biết con phải trải qua những chuyện gì? Lâm Băng không thể cứ sống mãi trong tuyệt vọng và đau đớn. Lồng ngực cô chật vật nhấp nhô. Thân hình nhỏ đau đến điên đảo.
"Chú ơi, làm ơn gọi bác sĩ đến...".
Đau lắm...!
Hình ảnh gương mặt lạnh lẽo của Nhiếp Nghi nhoè nhoẹt đi.
"Lâm Băng, lo mà làm người cho tốt! Tôi không muốn quản nhóc nữa!".
Sau đó thì thấy bóng lưng khắc nghiệt của Nhiếp Nghi. Anh thật sự ghét cô rồi ư? Tay cô siết lấy góc chăn, cố cầm cự đau đớn. Nhưng cô sẽ hoàn toàn phát điên mất, nếu trong giờ phút này, Nhiếp Nghi tìm ra được bằng chứng minh oan cho Viên Yến.
Đau thương này không thể thuộc về mình cô được.
Lâm Băng khốn khổ oằn mình, hệt như một con giun đang bị giày xéo. Không thể! Kế hoạch của cô kín kẽ như vậy. Sao có thể tìm được sơ hở chứ?
Một lúc sau thì bác sĩ mới chạy vào, tiêm cho cô mấy liều thuốc giảm đau.
Nhiếp Nghi đứng ở đằng xa quay đầu, nhưng không đi vào. Rốt cuộc thì... lòng anh cũng không phải làm từ sắt đá.
Hai thái cực trong con người Nhiếp Nghi đang đấu nhau vô cùng dữ dội. Một là lương tâm, một là chính nghĩa. Anh đang rất hận mấy thằng cha làm luật. Nếu bọn họ soạn thảo một bộ luật thực tế và chặt chẽ một chút, có thể đưa đến hoàn cảnh này ư?
Nhiếp Nghi đã xem lại đoạn băng kia rất nhiều lần, và vô tình trông thấy gót chân của Lâm Băng cứ khẽ nâng lên. Chân anh thót lên mỗi khi cô làm vậy. Người cô rất nhỏ, còn cứ bị Viên Yến đánh tới lui, đáng nhẽ cô không nên đứng vững như thế. Tay còn bấu rất chắc vào lan can.
Camera nằm ở phía sau lưng, quay được bóng lưng của Lâm Băng quật cường thẳng tắp. Một cô gái nhỏ sao có thể mạnh mẽ được như vậy? Một cô gái nhỏ phải nỗ lực thế nào mới biết học đoán ý người khác? Cười, khóc đúng chỗ?
Nghĩ lại mỗi chuyện, mỗi chuyện trước đây, Nhiếp Nghi đều cảm thấy khiếp sợ trước mỗi chuyện cô xây dựng nên.
Tất nhiên, Nhiếp Nghi không có bằng chứng gì xác đáng. Hiện tại tất cả bằng chứng và lời khai của nhân chứng đều đang đặt Viên Yến lên bàn chông. Bà ta khăng khăng rằng Lâm Băng đã rất hỗn láo, không ngừng dùng lời lẽ khiêu khích để kích động bà ta. Nhân chứng không một ai nghe thấy.
Nhiếp Nghi bây giờ lại tin vào Viên Yến. Có điều, những hoài nghi trong anh đều đang được cất giấu cặn kẽ trong đáy lòng chứ không thể mở miệng. Anh biết cô đã trả giá rất đắt. Xương sườn bị gãy hết. Sọ não bị chấn thương. Trên cơ thể chằng chịt những vết thương bị quất xuống, tím đen bầm dập hết cả người. Trên trán cũng chưa lành.
Đối với một người tự xưng hành động thượng tôn pháp luật, đại diện cho chính nghĩa như anh thì thế này chẳng khác nào đồng phạm cả. Bằng cách nào đó, Lâm Băng đã khiến anh đi ngược lại tất cả mọi thứ mà anh đã hằng tin tưởng.
Nhiếp Nghi yêu sự công bằng trên thế giới này hơn tất cả mọi thứ...
Nhưng rồi ai cho cô công bằng đây?
Nhưng rồi anh sẽ thấy căm hận cô và chính bản thân mình vì đã đi ngược lại mọi quy tắc của bản thân...