Sinh nhật An Hạ rơi vào gần cuối mùa hạ, vì đón ở quê nên không có bánh kem, không có quà tặng, chỉ có hai nụ hôn đến từ Điếu Trạch Nghiễn và Ny Ny. Bản thân An Hạ rất may mắn, mỗi năm đều vui vẻ đón sinh nhật, đơn giản là một bữa cơm cũng đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Mới có mấy ngày làm việc nhà, đốt xương trong lòng bàn tay và ngón tay của Điếu Trạch Nghiễn đã bị phồng rộp lên, vậy mà An Hạ chưa từng nghe thấy anh than thở với cô bất kỳ điều gì. Đợi xong bữa tối, An Hạ lấy thuốc thoa cho Điếu Trạch Nghiễn, bàn tay trắng mịn của anh đã bị An Hạ hại cho bị thương.
Điếu Trạch Nghiễn lặng lẽ dõi mắt theo cô, từng cử động xoa của cô trên các vết ở tay anh vô cùng dịu dàng, cách bàn tay cô giữ lấy bàn tay anh giống như nâng niu một vật quý giá. Anh đã hiểu lý do anh thích cô nhiều đến vậy, ở An Hạ có trái tim lương thiện, cư xử nhẹ nhàng, giữa những cô gái ăn chơi đua đòi, An Hạ lại thuần khiết như một viên ngọc, dù có sống trong môi trường xa hoa cám dỗ, cô vẫn giữ được tấm lòng trong sáng của chính mình.
Trước đây Điếu Trạch Nghiễn từng nghe An Hạ nói về thời gian cô học ở quê, tận mắt nhìn những người bạn của cô đến thăm, anh bất động đến ngơ người.
Những người từng học chung biết An Hạ về nên đến thăm, cả một nhóm gần hai mươi người, toàn nam với nam, tính luôn An Hạ chỉ có bốn nữ. Điếu Trạch Nghiễn ý thức được tầm nguy hiểm nếu phân nửa số nam thích An Hạ.
Ngay khi giới thiệu chào hỏi, Điếu Trạch Nghiễn hùng hồn tuyên bố anh là bạn trai An Hạ để dẹp bỏ tư tưởng của những chàng trai kia nếu lỡ đem lòng thích cô.
Nhìn thấy Điếu Trạch Nghiễn, mấy bạn nam xuất hiện ánh mắt dè chừng anh. So với họ, Điếu Trạch Nghiễn đẹp trai, trắng trẻo, cao ráo nổi bần bật, đã vậy khí chất cực kỳ khác biệt.
Trong nhóm bạn nữ có một cô gái tên Hoa Ly, tính tình hoạt bát lanh lợi, từ lúc đến miệng hoạt động không nghỉ một giây. Có người khen An Hạ bây giờ giống người thành phố, có điều vẫn giữ được nét bình dị, không phấn son lòe loẹt.
Ngồi trên ván, Hoa Ly nghe thấy thế liền phản bác: "An Hạ là gốc thành phố, đương nhiên giống người thành phố rồi"
Thực chất, An Hạ sinh ra và lớn lên tại đây, cô cũng giống như bao người khác, dù là gốc hay nơi sinh ra, cô vẫn quý trọng nơi đây.
"An Hạ, cậu có nhớ anh học trên lớp chúng ta, cái người mà theo đuổi cậu từ bé đến lớn ấy" Hoa Ly bỗng nhắc đến, gợi nhớ về quá khứ của An Hạ.
"Cậu nói anh Hòa?"
"Phải" Hoa Ly gật đầu mạnh, luyên thuyên kể: "Lúc cậu đi rồi, anh ta đau lòng khóc suốt mấy ngày, ngưng khóc liền đi cưới vợ"
An Hạ buồn cười, mấy người khác cũng hùa theo.
"Trên một lớp? Vẫn chưa đủ tuổi đã kết hôn?"
Thấy Điếu Trạch Nghiễn có vẻ bất ngờ, Hoa Ly lên tiếng giải thích: "Con gái không đi học hầu hết đều lấy chồng rất sớm. Nói chi xa xôi, An Hạ từ năm mười bốn tuổi đã có nhiều đám qua dạm hỏi lắm đó, con trai trưởng thôn còn hỏi tận hai lần, tại cậu ấy không ưng thôi"
Nghe Hoa Ly nói, biểu cảm Điếu Trạch Nghiễn vô cùng sốc, hai mắt mở tròn kinh ngạc nhìn An Hạ.
An Hạ chỉ còn biết gượng cười.
"Nội trong lớp bọn tôi thôi, An Hạ đã đứng nhất nhì về được nhiều người theo đuổi. Vả lại, con gái thì ít, con trai lớn lớn trong làng lại quá chừng. Cậu nhìn đi, An Hạ vừa dịu dàng vừa giỏi giang, được nhiều người muốn cưới về làm vợ là chuyện bình thường"
Hoa Ly thao thao bất tuyệt: "Nếu mà An Hạ mở cuộc thi kén rể, cậu chắc chắn thua thảm bại, con trai ở đây làm đồng án, da bánh mật khỏe mạnh, cơ thể lực lưỡng, tình cảm thì chân thành, có điều không đẹp trai bằng cậu thôi"
Mắt Điếu Trạch Nghiễn khẽ híp lại nguy hiểm nhìn An Hạ chằm chằm.
"Em còn tưởng chị chỉ có mình anh em, chị đào hoa như thế anh em phải làm thế nào đây?" Ny Ny lên tiếng, bức xúc thay cho tiếng lòng của Điếu Trạch Nghiễn.
Hoa Ly cười nham hiểm, nhéo má Ny Ny, buông lời dụ dỗ: "Em ở đây đi, sau này lớn lên cũng được nhiều người theo như chị An Hạ"
"Có thật không?" Ny Ny hai mắt sáng rỡ, ngây ngô hỏi.
"Đương nhiên là thật rồi, em tính đi, mười người con trai chỉ có một nữ, khi đó em sẽ được mười người theo một lúc" Hoa Ly chỉ tay vào nhóm nam sinh người đứng kẻ ngồi trước mặt: "Em nhìn coi, mấy anh ở đây đều ế chổng chơ không ai rước đây nè"
Nghe Hoa Ly nói đến, mấy nam sinh liền vẫy tay, nở nụ cười thân thiện với Ny Ny. Ny Ny bị dao động, vẫn tỏ ra làm giá: "Để em suy nghĩ lại đã"
Mọi người bật cười, trẻ con bao giờ cũng dễ dụ.
Nhóm bạn An Hạ đến chơi hết cả một buổi sáng, sau đó đành chia tay đi về, trước lúc đi đã để lại không ít chuyện của An Hạ trước đây, nhờ vậy mà Điếu Trạch Nghiễn mở mang được tầm mắt.
Khi họ đi rồi, Điếu Trạch Nghiễn liếc cô với ánh mắt đe dọa: "Cậu hết lần này đến lần khác đòi về quê, là vì ở đây có nhiều người đợi?"
"Không... hẳn"
"Lại còn không hẳn?" Điếu Trạch Nghiễn lên giọng, đôi mày cau chặt tức giận:c"Cậu đúng là..."
Thử nghĩ, nếu năm mười bốn, mười lăm tuổi, An Hạ gật đầu đồng ý thì bây giờ cô đã làm vợ người ta, làm mẹ của một bầy con nhỏ. Điếu Trạch Nghiễn lắc đầu, chuyện kinh khủng này anh không dám tưởng tượng đến, sực nhớ đến ba người nữ còn lại trong nhóm, ngoại hình An Hạ đứng nhất nhì cũng là bình thường, hỏi sao nhiều người theo.
"Phải rồi, lúc nãy tôi có thấy một cô gái trông cũng xinh xắn, điềm tĩnh giống cậu"
Điếu Trạch Nghiễn vừa nói xong, lập tức bị An Hạ và Ny Ny lạnh mặt lườm anh, anh thong thả tiếp lời: "Tôi không biết người khác thấy thế nào, nhưng trong mắt tôi, cậu xinh hơn"
"Tại sao?" An Hạ khó hiểu, so với bạn nữ Điếu Trạch Nghiễn nhắc đến, cô luôn thua một bậc.
"Trông điệu quá, không hợp mắt" Điếu Trạch Nghiễn bình thản đáp.
"Nếu hợp mắt thì?" An Hạ dò hỏi.
"Tôi chỉ thích cậu thôi"
An Hạ cười khổ, mấy lời này sao Điếu Trạch Nghiễn lại có thể nói ra một cách dễ dàng như vậy. Vô tình bắt gặp biểu cảm Ny Ny, An Hạ bật cười, cô bé bĩu môi nhìn anh bằng vẻ mặt khinh thường.