Tạm thời bỏ chuyện chịu trách nhiệm sang một bên, Điếu Trạch Nghiễn kéo An Hạ ngồi xuống ván, hiếu kỳ về quá khứ của cô: "Có người nào nói lời tỏ tình khiến cậu không bao giờ quên không?"
An Hạ nghiêm túc suy nghĩ, khẽ gật đầu.
Hai mắt Điếu Trạch Nghiễn mở to, gấp gáp hối: "Nói cái gì?"
Bỗng dưng hỏi chuyện này chắc chắn có điều không lành, An Hạ cân nhắc nhìn anh, nửa muốn nói nửa không, bị Điếu Trạch Nghiễn lay tay liên tục với lực mạnh, cô đành phải lên tiếng kể.
"Anh ấy nói, anh ấy chẳng có gì cả, chỉ có trái tim chân thành dành cho tôi"
Sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn lập tức tối đi, anh còn thầm mong cô đừng nhớ, vậy mà cô lại nhớ rõ đến như vậy.
Thấy tâm tình Điếu Trạch Nghiễn không tốt, An Hạ mỉm cười: "Hôm sau anh ấy đi lấy vợ"
Ngay tức khắc, mặt Điếu Trạch Nghiễn sáng bừng, cười ngây ngô, người như vậy An Hạ chắc sẽ không thèm nhớ đến, nghĩ xong anh liền mừng rỡ trong lòng.
"Lời nói đẹp đẽ luôn có thể nói ra dễ dàng, hành động thì không thể" An Hạ sầu muộn nói.
Điếu Trạch Nghiễn mân mê bàn tay cô, mang tấm lòng chân thành nói: "An Hạ, tôi sẽ vì cậu mà tốt hơn, cậu đừng buông tay tôi có được không?"
"Trạch Nghiễn, cậu không buông, tôi cũng sẽ không buông"
Ngay chính bản thân An Hạ cũng không biết tại sao bản thân lại nói ra những lời này, Điếu Trạch Nghiễn đã khiến tâm tư cô thay đổi rất nhiều, nhiều lúc nói ra những lời mà cô nghĩ mình sẽ không bao giờ nói được.
Tâm trạng vui vẻ của Điếu Trạch Nghiễn hiện rõ trên gương mặt anh, xảy ra bao nhiêu chuyện, An Hạ vẫn chịu ở bên cạnh anh. Thiệt thòi này, anh nhất định phải bù đắp thật tốt.
Sáng tờ mờ, An Hạ vừa mở mắt đã bị dọa giật mình một phen, cô bất lực nhìn Điếu Trạch Nghiễn ngủ say bên cạnh, tối qua rõ ràng anh đã vào phòng ngủ, không biết đã ra đây từ khi nào. Ngắm Điếu Trạch Nghiễn ngủ, An Hạ phát hiện khi ngủ trông anh rất ngoan, không hề gác tay gác chân, chuyển người cũng rất ít.
Không đúng, An Hạ tự đánh vào đầu mình, cô bây giờ rớt không còn một cọng giá, dễ dàng cho Điếu Trạch Nghiễn ngủ bên cạnh như vậy, cô quá dễ dãi rồi. Tuy trong đầu nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, tay cô lại vô thức kéo chăn đắp lên cho anh.
Môi anh cong nhẹ, vài giây sau lại trở lại bình thường, dường như anh đang mơ một giấc mơ rất đẹp.
An Hạ lót tay gối đầu chăm chú nhìn Điếu Trạch Nghiễn, có thể bây giờ cô và anh còn quá sớm, cô không thể đặt hết niềm hy vọng về gia đình nhỏ vào anh. Riêng về gia cảnh, xuất thân, An Hạ đã cảm thấy khoảng cách giữa cô và anh rất xa, một người như chàng hoàng tử tự do phong lưu, gặp người người yêu, gặp hoa hoa nở, một người thì như đóa hoa sen lấm bùn, đợi hoàng tử đi ngang liếc nhìn đã thấy vui mừng.
Cô đã hứa nếu Điếu Trạch Nghiễn không buông tay, cô cũng nhất định không buông, gặp được nhau đã là duyên số, có thể bên nhau được không, chỉ còn chờ vào duyên phận.
Mãi ngẩn người nghĩ ngợi, đến khi gò má bị chạm vào An Hạ bừng tỉnh lại, Điếu Trạch Nghiễn đang nhìn cô, ánh mắt mơ màng ngái ngủ. Ngón tay chạm ở má An Hạ thu về, Điếu Trạch Nghiễn đan tay vào tay cô, nhắm mắt ngủ tiếp.
An Hạ ngớ người nhìn anh, người nhìn người ngủ cho đến khi trời sáng hoàn toàn.
Cùng nhau thức dậy, rửa mặt xong Điếu Trạch Nghiễn đứng nhìn chậu nước, bên trong có hai con cá đang bơi qua bơi lại.
"An Hạ, chúng ta làm sao với chúng đây?"
An Hạ đứng ở cửa sau, cô nhún vai bất lực. Vừa quay đi chợt nãy ra ý hay, An Hạ hào hứng đề nghị: "Hay là mang ra chợ đổi thịt?"
Điếu Trạch Nghiễn không có ý phản đối, cùng An Hạ mang cá ra chợ đổi, thu về một miếng thịt to ngon lành.
Đang chọn mua thêm một ít trái cây, bên tai An Hạ vang lên giọng nói quen thuộc của một cô gái. An Hạ ngước đầu nhìn, là cô bạn cùng lớp ngày trước, cũng là người từng được Điếu Trạch Nghiễn nhắc đến khi đến nhà cô chơi.
"Hai người đi mua đồ ăn sao? Hay hôm nay qua nhà mình ăn đi" Cô gái dịu dàng từng lời nói và cử chỉ, ai đi ngang cũng phải ngoái đầu nhìn. Cô gái ấy bỗng tém tóc ra sau tai, thẹn thùng nói: "Tuy mình không nấu ngon bằng An Hạ, nhưng nhà mình ai cũng bảo rất được"
"Không đâu, bọn mình không muốn phiền cậu" An Hạ vội lắc tay từ chối.
"Không sao, chắc Trạch Nghiễn chưa ăn những món đặc sản ở đây, mấy món đó mình giỏi lắm" Cô gái vừa nói vừa chớp chớp mắt ngại ngùng nhìn Điếu Trạch Nghiễn mong chờ.
Cuối cùng cũng nói ra mục đích, An Hạ vừa mở miệng đã bị Điếu Trạch Nghiễn cướp lời, anh cười cười thân thiện, khoát vai An Hạ, lịch sự đáp: "Cảm ơn nhé, vợ tôi nấu cho tôi ăn được"
Nói rồi anh quay sang An Hạ, cười ngọt ngào: "Đi thôi vợ yêu, ở đây lát nữa anh chửi thề đấy"
An Hạ nén cười, nói lời chào với cô gái rồi cùng anh ra khỏi chợ.
Ra bên ngoài, Điếu Trạch Nghiễn bức xúc: "Tôi ghét nhất cái kiểu ăn nói chảy nước đó, nghe thôi đã muốn bỏ cơm"
"Tôi còn tưởng cậu thích con gái ăn nhẹ nói khẽ như vậy" An Hạ không nhịn được cười.
"Ngốc à? Đó gọi là điệu, cậu mới chính là ăn nhẹ nói khẽ" Điếu Trạch Nghiễn nói xong còn nhướng mày nịnh bợ, anh khoác vai kéo cô đi: "Vợ yêu còn đứng đó làm gì, mau về nấu cơm cho anh"
"Đừng có gọi lung tung" An Hạ gỡ tay đẩy Điếu Trạch Nghiễn ra xa.
Trên con đường vắng vẻ rợp bóng cây, phía xa xa Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ vừa đi vừa cười giỡn, khung cảnh như một bức tranh sơn dầu về vùng nông thôn, trong bức tranh ấy có một đôi tình nhân chính là anh và cô.