Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

Chương 79: Người đàn ông đó?




Sinh nhật An Nhiên chỉ cách sinh nhật An Hạ vài ngày. Tối hôm trước vừa ăn liên hoan xong, tối hôm sau tiếp tục đến nhà An Nhiên ăn tiệc.



Chớp mắt một cái, từ những cô cậu thiếu niên đều đã trở thành người được pháp luật công nhận trưởng thành, tuy trong tính cách vẫn còn trẻ con nhưng đã hoàn toàn đủ tuổi chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình và những gì mình gây ra.



Đối với những nơi gặp gỡ những kẻ có tiền, An Hạ có thể mặc kệ sự sắp xếp an bài của Điếu Trạch Nghiễn, nhưng đây là tiệc gia đình của An Nhiên, An Hạ phải tối giản nhất có thể. Nhìn đống quần áo bày ra khắp giường, An Hạ phân vân không biết chọn cái nào, thời gian cứ trôi, cô vẫn cứ đứng yên một chổ.



Điếu Trạch Nghiễn mở cửa vào, thấy An Hạ đứng ngây người, anh chậm rãi bước đến cạnh cô, theo tầm mắt cô nhìn theo quần áo được trải trên giường, biết cô không chọn được, anh liền đưa ra ý kiến: "Cứ chọn đại là được rồi"



"Thật sao?" An Hạ mừng rỡ, trong đầu lóe lên một ý tưởng.





"Ừ" Điếu Trạch Nghiễn nói xong khom người gom hết quần ngắn và váy ngắn đi, sau đó thong thả tiếp lời: "Được rồi, cái nào cũng được"



An Hạ ngơ ngác nhìn Điếu Trạch Nghiễn, mấy cái đồ anh không cho mặc đến bây giờ vẫn còn nguyên mác. Cô vơ đại đồ đi vào toilet, lúc thay ra cảm thấy cũng không tồi. Mặc áo thun tay ngắn cùng quần jean dài, không những không vướng víu lại còn năng động thoải mái.



Điếu Trạch Nghiễn nhìn An Hạ đánh giá trang phục, anh tìm kiếm lấy thêm một chiếc áo sơ mi bắt cô mặc thêm vào.



Chuẩn bị xong, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ đến thẳng nhà An Nhiên. Lúc đến nơi cũng đã gần bảy giờ, suốt đoạn đường đi bị Từ Tuấn Hạo gọi đến liên tục hối thúc.



Ngoài Từ Tuấn Hạo, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ ra, An Nhiên còn mời thêm một người bạn thân, nhưng cô ấy bận không thể đến.



Trước đây đã từng cùng nhau ăn cơm, mọi người hầu như không còn xa lạ. Lần đầu gặp mẹ An Nhiên, cảm giác vẻ ngoài An Nhiên rất giống mẹ cô, nét hiền lành gần gũi không lẫn vào đâu được.



Thêm vào đó, mợ An Nhiên sinh được một bé trai, tính đến nay cũng đã hơn một tuổi, cậu nhóc trông kháu khỉnh lanh lợi, hai cặp má đầy đặn hồng hồng trông rất đáng yêu.



Điếu Trạch Nghiễn nhìn An Hạ bế em bé, trong đầu anh hiện lên cảnh sau này mỗi khi đi làm về, chỉ cần thấy An Hạ bế con ra đón thì bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến. Điếu Trạch Nghiễn càng nghĩ càng hứng khởi nhưng đó là chuyện khi cả hai thật sự chín chắn, tuổi trẻ tươi đẹp thế này, anh muốn sống cuộc sống yêu đương không bị ai quấy rầy.



Ngồi vào bàn, An Nhiên kể cho An Hạ cùng Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo biết về công việc của bố mẹ mình. Khi cô còn nhỏ, họ buôn bán quán ăn phụ bà, cô lớn lên một chút thì họ ra nước ngoài xuất khẩu lao động, vài năm mới về thăm nhà. Lần này, họ vừa kết thúc hợp đồng công việc sẽ về nước luôn để quản lý quán ăn, có cơ hội sẽ mở rộng ra. Bố mẹ An Nhiên ở nước ngoài không dám ăn không dám uống, chỉ để tiết kiệm tiền về nước mở quán, trở thành trụ cột vững chắc cho cả gia đình.



Nghe An Nhiên nói bố cô nấu đích thân xuống bếp nấu ăn đãi sinh nhật con gái, An Hạ nghe xong mừng cho An Nhiên. Cô từ bé đến lớn gặp mặt bố được bốn lần, gần nhất là ba năm trước.



An Hạ không có tình thương của cha lẫn mẹ, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy tủi thân vì điều đó, bởi cô còn có bà, người có thể vừa làm cha vừa làm mẹ, làm luôn cả bà, với An Hạ đó chính là tất cả điều tuyệt vời nhất cô từng có.





Khi nghe An Nhiên nhắc về bố, Điếu Trạch Nghiễn tự giác xoay đầu quan sát biểu hiện của An Hạ ngồi bên cạnh, anh muốn chắc chắn rằng cô sẽ không vì chuyện này mà buồn. Nhìn nụ cười gượng gạo pha lẫn sụ chua xót của cô, trong anh lập tức dâng lên sự đau lòng khôn xiết, anh lặng lẽ nắm lấy bàn tay cô dưới bàn, một hành động nhỏ thay cho sự an ủi lớn.



Nụ cười thiếu tự nhiên của An Hạ trở nên dịu dàng, cô biết Điếu Trạch Nghiễn đang âm thầm nhắc cô, dù cô không có tình thương của cha nhưng cô có tình yêu của anh.




Mãi nói chuyện, món ăn được dọn lên gần đủ hết, bố An Nhiên từ dưới bếp bưng hai đĩa thức ăn cuối cùng lên, miệng cười nói vui vẻ chào đón bạn bè của con gái.



Nghe tiếng bố An Nhiên, An Hạ ngước lên nhìn, mắt cô ngưng chớp, tim cũng ngừng đập. Sự chua xót tột độ ập đến, An Hạ lãng mắt đi, tay bất giác siết chặt lấy tay Điếu Trạch Nghiễn dưới bàn.



Điếu Trạch Nghiễn bị hành động của An Hạ làm cho ngạc nhiên, anh nhìn cô rồi nhìn sang bố An Nhiên, ông ấy đứng bất động nhìn An Hạ với biểu cảm kinh ngạc.



Lòng An Hạ dâng lên sự khó chịu, cô kéo ngón tay Điếu Trạch Nghiễn hy vọng anh hiểu được ý cô.



Thấy vẻ mặt An Hạ không ổn, vừa lo lắng vừa sợ sệt, Điếu Trạch Nghiễn nhanh chóng đứng lên kéo An Hạ dậy, nói với An Nhiên: "Xin lỗi nhé, mẹ tôi vừa nhắn tin bảo ở nhà có việc gấp, chúng tôi phải về trước"



Không để ai có cơ hội lên tiếng cản lại, Điếu Trạch Nghiễn nói xong lập tức đưa An Hạ rời khỏi. Lúc ra cửa, anh nghe tiếng bố An Nhiên loáng thoáng gọi "An Hạ", giọng ông dường như mang theo nỗi niềm khó nói, vô cùng khổ sở.




An Hạ vừa lên xe đã ôm mặt khóc nức nở, đầu óc cô trống rỗng, lòng nặng như có tảng đá lớn đè lên.



Hỏi thế nào An Hạ cũng chỉ khóc, Điếu Trạch Nghiễn đành giúp cô cài dây an toàn, lái xe đến nơi khác.



Xe dừng lại bên bờ sông của trung tâm thành phố, dưới màn đêm là ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng phát ra. Điếu Trạch Nghiễn chọn nơi có ít người qua lại để có không gian yên tĩnh.






Lúc này An Hạ không còn khóc, ánh mắt cô thẫn thờ ngồi yên bất động, Điếu Trạch Nghiễn lo lắng nắm chặt lấy tay đang để trên đùi An Hạ.



"Ông ta liên quan gì, sao em lại khóc?"



Ngón tay An Hạ khẽ co lại, giọt nước mắt rơi xuống tay Điếu Trạch Nghiễn, cô đưa mắt nhìn ra mặt nước yên tĩnh bên ngoài.



Điếu Trạch Nghiễn mất kiên nhẫn, lay tay cô: "Anh hỏi em, giữa hai người có mối quan hệ gì?"



An Hạ mệt mỏi không muốn trả lời, cô rút tay lại, đẩy cửa xuống xe.



Điếu Trạch Nghiễn cũng nhanh chân xuống đuổi theo An Hạ, anh giữ được cánh tay cô liền kéo cô ôm vào lòng. Điếu Trạch Nghiễn căng thẳng đến run lên, nhưng thái độ cực kỳ nghiêm túc: "Anh mặc kệ trước đây em và ông ta có quan hệ gì, anh vẫn sẽ không thay đổi tình cảm của chính mình"



Tiếng An Hạ khóc nghẹn trong đêm, cô ôm lấy Điếu Trạch Nghiễn, nước mắt ướt cả áo anh.



Đêm hôm đó An Hạ nhận ra rằng, Điếu Trạch Nghiễn là chổ dựa vững chắc mà cô có thể tin tưởng dựa vào. Anh không quan tâm quá khứ của cô, không chê ghét những chuyện cô đã trải qua, tình cảm đó anh dành cho cô vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.