Nghịch Lân

Chương 28 : Đại ái nan ngôn!




Dịch: Hôi Lông



Ngoài Lý Tư Niệm ra thì đây là lần đầu tiên Lý Mục Dương nhận được quà từ một người bạn của mình.



Lý Mục Dương không có bạn cùng giới.



Túi gấm tản ra mùi nhàn nhạt, không biết là bởi vì hương liệu ở bên trong hay là mùi thơm từ cơ thể của Thôi Tiểu Tâm.



Lý Mục Dương đặt nó ở mũi, tham lam mà ngửi, giống như là nhận được một món kỳ trân dị bảo có giá trị liên thành.



"Lý Mục Dương, anh có biết bộ dạng bây giờ của anh giống như một kẻ hoa si (mê gái) hay không?". Lý Tư Niệm bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói.



"Làm hoa si cũng không phải là chuyện mất mặt gì". Lý Mục Dương nở nụ cười: "Trước kia luôn có người mắng anh là kẻ ngốc, so với kẻ ngốc thì không phải kẻ mê gái sẽ cao cấp hơn nhiều sao?".



"Anh, anh à, anh có thể tự tôn một chút được không?". Lý Tư Niệm tức giận lăn lộn ở trên giường, nói: "Không phải chỉ là một túi gấm thôi sao? Tại sao anh lại kích động như vậy? Anh vào phòng em mà nhìn, xem trong tủ quần áo có bao nhiều là món quà kìa, em mà giống như anh thì cười đến ngất đi à".



Lý Tư Niệm xinh đẹp lại thông minh, thái độ làm người lại đặc biệt nói nghĩa khí , là đại tỷ ở trong lớp. Bất kể là nam sinh hay nữ sinh đều có thể chơi cùng nàng, vô luận đi đến nơi nào đều là tiền hô hậu ủng. Mỗi lần đến sinh nhật của nàng thì giống như là một ngày hội lớn, số lễ vật mà nàng nhận được đều cần phải dùng xe mới có thể chở trở về được.



Cho nên, khi đó Lý Mục Dương chính là công nhân bốc vác chính hiệu, giống như một con kiến cần cù không ngừng mang lễ vật vào phòng của Lý Tư Niệm.



Căn phòng của Lý Tư Niệm còn lớn hơn nhiều so với phòng của Lý Mục Dương, theo như lời cha mẹ giải thích là con gái sẽ cần phòng rộng để bỏ nhiều quần áo. Kỳ thật trong lòng Lý Mục Dương rất rõ ràng, quà của Lý Tư Niệm rất nhiều, cần dùng nguyên một phòng để cất.



"Cũng bởi ít khi anh nhận được quà cho nên anh mới cao hứng như thế". Lý Mục Dương vui tươi hớn hở mà cười lên, Lý Tư Niệm đả kích cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn: "Tư Niệm, kinh nghiệm của em phong phú hơn anh, em nói cho anh biết, trong tình huống gì thì em mới tặng quà cho một nam sinh khác?".



Lý Tư Niệm từ trên giường bò lên, kéo cổ áo đưa Lý Mục Dương đến bên giường, tươi cười ngọt ngào nhìn hắn, nói: "Lý Mục Dương, anh vừa nói cái gì? Em không nghe rõ a".



"Anh nói là em có kinh nghiệm phong phú hơn anh, trong tình huống nào...". Lý Mục Dương không nói được nữa. Lúc này hắn mới phát hiện mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng.



"Nói a. Tại sao không nói nữa?".



"Ha ha, em hiểu anh không có ý đó mà".



"Ha ha, nhưng mà em lại nghe được anh có ý đó".



"Em gái thân yêu, anh thành tâm muốn em chỉ giáo mà".



Nụ cười trên mặt Lý Tư Niệm biến mất, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Lý Mục Dương, nói: Em là em gái của anh, loại chuyện này không phải là anh có kinh nghiệm hơn em sao? Dựa vào cái gì mà anh hỏi em?".





"Anh...". Lý Mục Dương gấp đến muốn khóc, vội vàng giải thích nói: "Anh cảm thấy em thông minh, không có vấn đề gì mà em không giải quyết được".



"Cảm giác của anh rất chính xác". Lý Tư Niệm gật đầu nói.



"Hả?".



"Hả cái gì mà hả? Hỏi đi". Lý Tư Niệm thả cổ áo của Lý Mục Dương ra, rồi vuốt vuốt vào nếp nhăn trên cổ áo của Lý Mục Dương, chiêu đường cong cứu quốc của Lý Mục Dương càng ngày càng không có tác dụng với Lý Tư Niệm rồi.



Anh nói là trong tình huống nào thì em mới tặng quà cho một nam sinh?".



"Khi Tết đến, lúc sinh nhật của hắn, khi hắn được thành tích cao, khi hắn thương tâm bị người ta khi dễ, lúc em đi du lịch nhớ tới hắn, khi em cảm thấy hắn rất đáng yêu thì em liền muốn mua quà cho hắn".




Lý Tư Niệm cười hì hì nhìn Lý Mục Dương, nói: "Những lúc đó em đều tặng quà cho hắn".



"Vậy em thích hắn sao?". Lý Mục Dương sốt ruột truy vấn.



Câu trả lời của Lý Tư Niệm cũng không có nói đến điểm mấu chốt a... Hôm nay không phải là ngày lễ cũng không phải là sinh nhật của hắn mà cũng chẳng phải là ngày hắn bị ai đó khi dễ. Như vậy Thôi Tiểu Tâm tặng quà cho hắn chỉ có 2 khả năng: Thứ nhất là để ăn mừng thành tích học tập của hắn được nâng cao, thứ hai là Thôi Tiểu Tâm cảm thấy hắn đáng yêu?



Hai đáp án này đều làm cho lòng hắn trống rỗng.



"Thích a". Lý Tư Niệm đưa ra một đáp án vô cùng kiên định.



"Thật sao?". Cảm xúc của Lý Mục Dương lại một lần nữa phấn khởi, nói: "Bởi vì em thích hắn cho nên em mới tặng quà cho hắn đúng không?".



"Đúng". Lý Tư Niệm liên tục gật đầu.



"Anh biết mà". Lý Mục Dương cao hứng nắm lấy tay của Lý Tư Niệm nói: "Anh biết ngay là Tiểu Tâm cũng có một chút hảo cảm với anh, nếu không thì tại sao coo ấy lại tặng túi gấm cho anh? Nghe nói thứ này cũng không thể tùy tiện tặng được".



"Đúng vậy". Lý Tư Niệm nói: "Nếu không thích thì nữ sinh sẽ không tặng quà cho nam sinh đâu".



Đột nhiên Lý Mục Dương nhớ ra cái gì, đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Tư Niệm, nói: "Tư Niệm, nam sinh mà em thích là ai? Không phải là yêu sớm đó chứ?".



"Yêu sớm sao?". Lý Tư Niệm nở ra nụ cười ngọt ngào, nói: "Cũng có thể".



"Tên của hắn là gì? Anh có biết không?".




"Đương nhiên là biết rồi". Lý Tư Niệm kéo lấy tay của Lý Mục Dương, nói: "Là anh á, anh trai ngu ngốc của em".



"..."



...



Mỗi ngày Thôi Tiểu Tâm đều đến giúp Lý Mục Dương học. Mỗi ngày Lý Mục Dương cũng đều cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng, hắn thích thời khắc hắn ở chung với Thôi Tiểu Tâm.



Càng ngày quan hệ giữa Thôi Tiểu Tâm và Lý Tư Niệm càng tốt, khi Lý Mục Dương làm bài thì hai người bọn họ đến phòng của Lý Tư Niệm nói chuyện. Đương nhiên chủ yếu là Lý Tư Niệm nói, Thôi Tiểu Tâm thì nghe, Thôi Tiểu Tâm cũng không nói nhiều.



Mẹ của Lý Mục Dương là La Kỳ cũng càng ngày càng thích Thôi Tiểu Tâm, mỗi ngày đều về nhà trước tan tầm, đều mang về những điểm tâm mà Thôi Tiểu Tâm thích ăn. Một lần lại một lần muốn giữ Thôi Tiểu Tâm ở lại ăn cơm, thậm chí hận không thể lưu Thôi Tiểu Tâm ở lại nhà, tuy rằng mỗi lần đều bị từ chối nhưng mà cũng không thể nào dập tắt được lòng nhiệt tình của bà.



Dưới sự giúp đỡ của Thôi Tiểu Tâm, Lý Mục Dương lại một lần nữa học lại những kiến thức căn bản. Mặc dù có chút giống như nuốt lống, nhưng cũng không phải là chuyện không thể, bởi vì thời gian cấp bách, khi hắn làm xong bài kiểm tra cuối cùng mà Thôi Tiểu Tâm ra thì chỉ còn một ngày nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp.



Thôi Tiểu Tâm đã thực hiện lời hứa của nàng là giúp Lý Mục Dương học đến đêm trước kỳ thi tốt nghiệp.



Ngày mai, Lý Mục Dương cùng vô số thi sinh khác của cả nước sẽ cùng nhau lấy bút làm cung, lấy tri thức làm tên, ra sức bắn vào những trường đại học danh giá mà bọn họ muốn vào.



Bắn trúng, tên đề bảng vàng, chuẩn bị nghênh tiếp hoa tươi cùng tiếng vỗ tay để.



Bắn hụt, mất đi tư cách so tài tiếp theo thậm chí là mất đi cả đời.



Thiên quân vạn mã, ai là anh hùng?




Thôi Tiểu Tâm lại từ chối bữa cơm tối mà La Kỳ mời, Lý Mục Dương không cần mẹ của mình nhắc nhở, cũng đi phía sau để tiễn nàng.



"Lý Mục Dương".



Thôi Tiểu Tâm đứng ở dưới cái cây trước nhà nhìn vào Lý Mục Dương, nói: "Ta đã cố gắng, ngươi cũng cố gắng. Ta cũng không biết ngươi có thể làm ra thành tích gì nhưng ta có dự cảm, ngươi nhất định sẽ mang đến kinh hỉ cho mọi người. Những người khi dễ ngươi, những người cười nhạo ngươi, những người hoài nghi hay là hạ thấp ngươi, bọn hắn sẽ cảm thấy hối hận vì sự ích kỷ cùng hẹp hòi của bọn hắn".



"Ta không cố gắng vì bọn họ". Lý Mục Dương nhìn Thôi Tiểu Tâm, cười nói: "Ta là vì cô".



"Lý Mục Dương".



Bờ môi mỏng của Thôi Tiểu Tâm khẽ nhúc nhích nhưng cũng không biết nói với Lý Mục Dương cái gì. Nói chúng ta không phải là người cùng một thế giới? Nói rất có thể chúng ta sẽ phân cách hai nơi khó mà gặp lại? Nói chúng ta không có bất kỳ khả năng nào?




"Bởi vì chúng ta đã hẹn rồi, sẽ cùng nhau ngắm mặt trời lặn bên bờ hồ Vô Danh ở đại học Tây Phong, đúng không?". Đôi mắt Thôi Tiểu Tâm phát sáng, khóe miệng hơi vểnh lên, nói: "Đúng, cho nên bạn học Lý Mục Dương, hãy cố gắng lên".



Thôi Tiểu Tâm phất phất tay với Lý Mục Dương, bước đi nhẹ nhàng về phía trước.



"Như vậy cô sẽ thoải mái một chút chứ gì?". Lý Mục Dương nhìn bóng dáng đi xa của nàng thì thào nói, thân ảnh của hắn đứng dưới ánh đèn thoạt nhìn có chút phong phanh.



Lúc Lý Mục Dương về nhà, La Kỳ đã chuẩn bị xong cơm tối.



"Mục Dương, Tiểu Tâm đã về rồi à?". La Kỳ bưng canh từ trong bếp ra, cười hỏi.



"Dạ, đã về rồi". Lý Mục Dương trả lời.



"Cất sách vở vào rồi xuống ăn cơm". La Kỳ cười nói: "Gọi đồ lười trên lầu xuống, bảo nó xuống rửa rau thì nó nói lên lầu làm bài".



"Vâng". Lý Mục Dương cười. Lý Tư Niệm rất giỏi mọi chuyện nhưng mà nàng cũng giống như những nữ sinh khác đều không thích làm việc nhà, bảo nàng rửa rau rửa chén thì nàng tìm các loại lý do để thoái thác.



Lúc Lý Mục Dương lên lầu thì đột nhiên La Kỳ hô: "Mục Dương".



"Mẹ, có chuyện gì vậy?". Lý Mục Dương xoay người, nhìn La Kỳ hỏi.



"Con thi vào đại học Tây Phong à?". La Kỳ hỏi, trên mặt nàng mang theo nụ cười nhưng mà trong ánh mắt lại có chút gì đó khiến Lý Mục Dương cảm thấy lạ lẫm.



"Vâng". Lý Mục Dương gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng hiểu con không có chút hy vọng nào đúng không?".



"Dĩ nhiên không phải". La Kỳ kiên định nói: "Con của mẹ cố gắng như vậy, mẹ đều nhìn thấy cả, làm sao lại không có chút hy vọng nào được? Con muốn thi vào đại học Tây PHong thì cứ thi vào đó, mẹ nhất định sẽ ủng hộ con".



Lý Mục Dương nhếch miệng nở nụ cười, nói: "Mẹ, con cảm ơn mẹ".



"Thằng nhỏ ngốc, còn nói cảm ơn mẹ nữa à".



"Con gọi Tư Niệm xuống ăn cơm". Lý Mục Dương cười nói.



Chờ đến khi Lý Mục Dương xoay người rời đi, nụ cười trên mặt La Kỳ đọng lại, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cũng kiên định dị thường.