Nghịch Lân

Chương 40 : Sơ lộ tài năng!




- Sao em ( cậu) lại tới đây?



Thấy Thôi Tiểu Tâm đứng ở trước cửa, cả Lý Mục Dương cùng Yến Tương Mã trăm miệng một lời hỏi.



Thôi Tiểu Tâm lại mở trừng hai mắt , hé miệng cười khẽ , nói:



- Hai người đây là tâm hữu linh tê sao?



Yến Tương Mã hung hăng trừng mắt nhìn Lý Mục Dương một cái , chạy đến trước mặt Thôi Tiểu Tâm, nói:



- Em họ, sao em lại đến đây? Giữa trưa không về nhà ăn cơm sao?



- Anh họ có thể đến, em không thể đến sao?



Ánh mắt Thôi Tiểu Tâm nghi ngờ nhìn Yến Tương Mã, nghĩ thầm chẳng lẽ chuyện mà Lý Mục Dương lo lắng là bởi vì Yến Tương Mã đến đây gây chuyện sao.



Vừa rồi ở bên ngoài nàng đã thấy được đám hộ vệ do Yến Tương Mã nuôi, nếu như Yến Tương Mã đến đây tìm Lý Mục Dương gây chuyện thì hôm nay mình đến đây là một chuyện đúng rồi.



- Làm sao như vậy được?



Vẻ mặt Yến Tương Mã mang theo nụ cười ôn nhu, nói:



- Anh tới, em cũng tới, anh biết em họ là bạn tốt của Mục Dương. Bạn học chung lớp đi chung một vòng cũng là một chuyện tốt, lúc trước khi còn đi học thì anh cũng có khá nhiều bạn thân a.



Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm ngạc nhiên, nàng như có suy nghĩ nhìn Yến Tương Mã, nói:



- Vậy tại sao anh họ lại đến đây?




Thôi Tiểu Tâm biết nhà của dì mình biết rõ tung tích của nàng như lòng bàn tay.



Lần trước khi trở về anh họ còn nói chuyện nàng ôn tập giúp Lý Mục Dương, mà dì nhỏ của nàng cũng đã dùng một ít lễ vật để tặng cho Lý Mục Dương, để cảm kích ơn cứu mạng của Lý Mục Dương, sau đó mọi người liền cả đời mà không qua lại với nhau nữa.



Gia đình phú quý , làm sao nguyện ý có quan hệ với gia đình bình thường được?



Đương nhiên là bọn họ càng sợ mình nảy sinh tình cảm với Lý Mục Dương, đây là một chuyện rất hoang đường, chẳng lẽ chỉ là bởi vì mình nói chuyện vài câu với bạn học trai trong lớp thì có thể kết luận là mình thích hắn sao?




Điều này sao có thể?



Chỉ là Yến Tương Mã hôm này làm sao vậy? Xem vẻ mặt của anh ấy thì cũng không giống như là giả vờ.



- Anh đến thăm Lý Mục Dương a.



Yến Tương Mã cười cười:



- Lần trước em họ bị tập kích , ít nhiều là có Mục Dương đồng học liều mạng cứu giúp, phần ân tình này Thôi gia cùng Yến gia đều phải nhớ kỹ trong lòng . Vừa lúc mấy ngày nay tương đối rãnh rỗi , cho nên anh liền tới thămLý Mục Dương. Ha ha ha, không nghĩ tới anh cùng cậu ta nhất kiến như cố , thật là hợp nhau .



Thôi Tiểu Tâm càng lo lắng, nhìn vào ánh mắt của Yến Tương Mã, hỏi:



- Anh họ, anh không uống lộn thuốc chớ?



O >