Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 165




"Được rồi, lê cắt xong rồi, đại thiếu gia thỉnh từ từ dùng."

Vù, khốn đã chết. Long Phù Nguyệt ngáp một cái thật dài, không hề để ý tới ngừơi ác liệt ở phía sau kia, trở về phòng ngủ, bổn tiểu thư ngủ bù đi.

Ngã đầu đi nằm ngủ.

Lại nửa canh giờ......

Ngón út lại mạnh tê rần! Con bà nó, không để ý tới hắn! Tiếp tục ngủ.

Ngón út mạnh bị người vừa tung, wow! Đau chết! Trời ơi, hắn rốt cuộc còn để cho con ngủ hay không a?

Long Phù Nguyệt cũng nhịn không được nữa, nhảy dựng dựng lên, nhào tới trên giường Phượng Thiên Vũ, vươn tay bóp cổ của Phượng Thiên Vũ: "Lão nương cùng tên ác nhân này liều mạng!"

Ngón tay của nàng còn chưa đụng tới cổ Phượng Thiên Vũ, liền bị người nào đó thực nhẹ nhàng bắt lấy, tiếp theo trên người căng thẳng, nàng đã nằm trong vòng ôm thật ấm áp. Từ trên đỉnh đầu truyền xuống âm thanh cố nén cười của Phượng Thiên Vũ: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng lại bắt đầu yêu thương nhung nhớ với ta rồi, thật đúng là hoài niệm a."

"Yêu thương nhung nhớ? Hừ, nằm mơ đi!" Long Phù Nguyệt dị thường nổi giận, mạnh mẽ ngẩng đầu, lại rơi vào đôi mắt đầy ma mị kia, hắn đang thảnh thơi hướng về phía nàng tà tà cười, sóng mắt lưu chuyển trong ánh mắt hẹp dài của hắn, phong lưu vô hạn.

Không phải không thừa nhận, người này cười rộ lên phi thường mê người, khóe mắt đuôi lông mày bay lên đặc biệt sức quyến rũ. Mặc cho ai đón nhận ánh mắt như vậy, hai má đều đã nóng bỏng. Huống chi thân thể nàng bây giờ còn đang nằm trong vòng tay của người nào đó, ở tư thế mờ ám như thế này.

Long Phù Nguyệt cúi đầu, để che dấu xấu hổ trước mắt.

Bên tai, truyền đến tiếng cười sang sảng của tên kia.

"Ôi, lại đỏ mặt!" Hắn vẻ mặt vô tội, véo nhẹ hai má nóng bỏng của nàng, bên môi gợi lên tươi cười mang theo vài phần trêu tức, trong ánh mắt bất cần đời mang theo nhiều ý cười bỡn cợt.

"Người nào đỏ mặt?!" Long Phù Nguyệt đánh chết cũng không thừa nhận, nàng ở trong lòng hắn quẩy người một cái, muốn thoát khỏi cục diện hiện tại xấu hổ này.

Chợt nghe Phượng Thiên Vũ hít vào thở ra một hơi: "Tiểu nha đầu, không cần cử động nữa rồi, bằng không, ta không dám cam đoan sẽ phát sinh cái gì."

"Ngươi......" Long Phù Nguyệt thế này mới phát giác giữa hai chân có một thứ gì đó thô sáp đẩy lấy chính mình....... Mặt của nàng cúi gằm xuống, gần như muốn bốc cháy lên. Không dám cử động nữa, sau đó, nàng vô cùng hối hận biết là đã tự đưa dê vào miệng cọp.