Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 233




Sắc mặt Long Phù Nguyệt trắng bệch, tránh ở phía sau Phượng Thiên Vũ, trong lòng ôm chặt tiểu hồ li kia, nàng khẩn trương rất dùng sức, thiếu chút nữa làm tiểu hồ li kia chết ngạt. Nó liều mạng giãy dụa, vừa mới ló đầu ra, đã thấy một cánh tay máu chảy đầm đìa bay tới.

Long Phù Nguyệt thất thanh thét chói tai, sợ tới mức bưng kín ánh mắt.

Phượng Thiên Vũ tay áo vung lên, cánh tay đứt rời kia bay xéo đi ra ngoài. Cuối cùng rơi xuống trước mặt Long Phù Nguyệt.

Long Phù Nguyệt cũng nhịn không được nữa, wow một tiếng liền ói ra. Ngồi chồm hổm trên mặt đất, suýt nữa ngay cả mật đắng cũng nhổ ra. Hơn nữa ngày mới đình chỉ. Cũng đã phun đến choáng váng đầu hoa mắt, gần như đứng thẳng không được.

Phượng Thiên Vũ hơi khẽ cau mày, nhìn thấy đang binh lính liều chết khổ đấu, bỗng nhiên một phen ôm lấy Long Phù Nguyệt, thấp giọng nói: "Nàng quay về lều lớn chờ ta!" Đem nàng đuổi về trong đại trướng.

Quay người lại, lại liền xông ra ngoài. Long Phù Nguyệt không dám đi theo. Ôm tiểu hồ li núp ở sau trướng rèm, nghe thấy bên ngoài tiếng kêu rên kêu thảm không dứt, thân thể của nàng cũng run run thành một đoàn.

Tiểu hồ ly liều mạng giãy dụa mới giãy khỏi ngực của nàng, mở to hai mắt hồ ly xanh rờn tò mò đánh giá Long Phù Nguyệt: "Ngươi sợ? Yên tâm, có đại Vũ Mao nhà ngươi ở đây, binh lính của hắn đều dũng mãnh thiện chiến, không có người nào thương tổn được ngươi. Nói sau Vũ mao nhà ngươi sớm có chuẩn bị, lần này nhất định là cái thắng trận lớn!"

Long Phù Nguyệt lắc lắc đầu, khép hờ ánh mắt: "Ta...... Ta không phải sợ thắng thua, mà là...... Mà là chiến tranh này quá tàn nhẫn! Thật nhiều người...... Thật nhiều người sinh mệnh cứ dễ dàng mất đi như vậy, biến mất......"

Vẻ mặt trầm tư tiểu hồ ly nhìn nàng, bỗng nhiên thở dài: "Ta sống hơn một nghìn năm, chiến tranh ta đã thấy nhiều lắm...... Thế giới nhân loại cũng cùng các loại thú không có gì khác nhau, đều là mạnh được yếu thua...... Nhưng mà, ở trên chiến trường không thể có một chút nhân từ nào, nhân từ thoáng mềm lòng đối với đối thủ, người chết sẽ là ngươi. Cũng không nghĩ tới nha đầu như ngươi lại có tâm phật như thế, Nhưng ở trên chiến trường này thì không thể như thế......"

Tiếng hét hò bên ngoài dần dần nhỏ xuống.

Nói vậy toàn quân nhân mã tới tập kích lần này đều bị tiêu diệt......

Long Phù Nguyệt hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng đứng dậy. Chợt thấy trướng rèm được vén lên, một tướng sĩ nhanh chóng bước vào. Hướng về phía Long Phù Nguyệt thi lễ: "Khởi bẩm quận chúa, Nguyên Soái đang đuổi bắt địch binh, thỉnh quận chúa ở trong trướng hảo hảo nghỉ ngơi, yên tâm, bốn phía có mười tám tử sĩ hộ vệ soái trướng này, tuyệt sẽ không để cho quận chúa gặp nguy hiểm."