Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 295




Bài hát 《 Đứng ở trên đồi cao 》 cao vút, dũng cảm, làm người ta phấn chấn. Bị từ cổ họng Long Phù Nguyệt gào thét ra,lại trở thành một loại phong tình thô ráp.

Giọng của nàng thật sự là không nhỏ, nhất thời đè lại tiếng huýt sáo kia

Cổ Long lắc lắc lỗ tai, nó nghe không được tiếng huýt sáo, động tác lại chậm lại.

Tiếng huýt sáo kia ngừng lại một chút, bỗng nhiên cũng trở nên sắc nhọn, lại xuyên qua từ trong tiếng ca của Long Phù Nguyệt.

Trương Vân Long cũng bỗng nhiên sáng suốt hẳn, đã biết dụng ý ca hát của Long Phù Nguyệt lần này. Hắn cũng không quan tâm giọng mình có dễ nghe hay không, đằng hắng cổ họng bắt đầu gào khan theo Long Phù Nguyệt.

Hắn hát tuy rằng không đúng nhịp điệu, nhưng giọng thật lớn, giống như gào khóc thảm thiết, rất nhanh chóng làm cho tiếng huýt sáo kia áp chế đi xuống.

Chợt nghe xa xa một tiếng rít, bóng trắng chợt lóe, tiểu hồ ly từ trong sương mù chui ra. Nghe được Long Phù Nguyệt ca hát, nó cũng rít thật mạnh lên.

Lần này, tiếng huýt sáo kia rốt cuộc nghe không thấy......

Trong lúc kịch chiến, chợt nghe một tiếng rống thảm thiết kinh thiên động địa của con Cổ Long kia, trường kiếm của Phượng Thiên Vũ đã đâm vào mắt phải của nó.

Cùng lúc đó, tiểu thanh xà cũng một ngụm cắn trúng mắt trái nó.

Vô số máu đen giống như suối phun phun tới, Long Phù Nguyệt kêu lên vui mừng một tiếng: "Thành công!"

Cũng gần như ngay trong nháy mắt này, ở chỗ sâu trong sương mù cũng truyền đến một tiếng hét thảm kinh tâm lọt vào tai. Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, tiếng kêu thảm thiết này thật là già nua, hiển nhiên là một lão nhân.

Trong nội tâm nàng vừa động, chợt nhớ tới một truyền thuyết của tổ tông, Cổ được luyện càng lợi hại, thì lại càng dễ dàng có huyết mạch tương liên cùng người nuôi nấng. Cổ Long này là tổ tông trong cổ, như vậy người chăn nuôi nó chỉ sợ đã cùng nó hợp hai làm một. Cổ Long bị thương, cũng tương đương người kia bị thương.

Người kia không cần hỏi, đích thị là cổ sư lớn nhất nước Diêu Quang —— Đại tế sư rồi!

Thì ra chẳng những là Đại sư huynh của nàng đến đây, ngay cả này đại tế sư cũng tới! Hai đại pháp sư nước Diêu Quang này cùng tiến vào trận, trách không được làm cho Phượng Thiên Vũ cũng gặp hạn té ngã.

Trong sương mù lại một tiếng nói kinh hoảng vang lên: "Cổ Nhược, ngươi mau giúp đại tế sư một chút, hắn không ổn rồi!"

Chỉ nghe một âm thanh trong trẻo thản nhiên nói: "Hoàng thượng, là chính bản thân hắn không nên thả Ác Long này đi ra, hiện tại Ác Long bị giết, thần tiên cũng cứu không được hắn."