Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 15: Tìm cậu trong đám đông




Edit: Linh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Khi Cù Thành mở cửa phòng, liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy.

Người này mặc một chiếc áo khoác len lông cừu màu nâu nhạt, lộ ra cổ áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên để lộ cánh tay thon dài, cúi đầu trầm ngâm khuấy ly cà phê trước mặt.

Phía sau cậu ta có một cái đèn tường, tôn lên sườn mặt trắng tinh như ngọc, mái tóc nâu xoăn nhẹ mềm mại, khiến cho người ta rất muốn tiến lên sờ một cái.

Nhìn thấy cảnh này, Cù Thành hơi hoảng hồn, thiếu chút nữa cho rằng người ngồi trước mặt mình là khổng tước hai năm trước.

Hôm nay làm sao vậy, nhìn ai cũng thấy giống cậu ta, bị điên à?

Từ Tân Niên vừa quay đầu lại, lúc thấy Cù Thành hai mắt liền sáng lên, đặt cái ly xuống cười nói, "Cù tiên sinh quả nhiên là người bận rộn, còn hơn cả lãnh đạo quốc gia nữa, làm tôi ở đây mỏi mắt chờ mong."

"Xin lỗi, có chút chuyện riêng làm chậm trễ thời gian, để giám đốc Từ đợi lâu như vậy đúng là tiếp đón không chu toàn." Nói xong Cù Thành cởi áo khoác đưa cho đàn em bên cạnh, vẫy tay, "A Tứ, pha trà."

Cù Thành mặc một bộ đồ ba áo đúng tiêu chuẩn của nam giới, cởi âu phục ở bên ngoài, bên trong lộ ra chiếc sơ mi trắng và áo gi-lê đen, thân hình cao lớn thon dài, giơ tay nhấc chân khí thế mười phần, đôi mắt chim ưng màu đen tuy rằng mang theo ý cười, nhưng khi nhìn vào sẽ khiến cho người ta có cảm giác áp bách khó thở.

Từ Tân Niên đã nghe đến Cù Thành từ lâu, hắn là ông chủ đứng sau hàng chục tụ điểm ăn chơi lớn ở thành phố S, tuy mấy năm gần đây mới bộc lộ tài năng, nhưng không ngừng mở rộng qua các ngành khác nhau, nghe nói còn có bối cảnh hắc đạo, trên tay khống chế tận mười mấy băng nhóm khét tiếng, tuyệt đối là một nhân vật mà hắc bạch lưỡng đạo đều không dám trêu chọc.

"Cù tiên sinh cứ khách sáo, anh có thời gian bằng lòng gặp tôi, tôi đã rất vinh hạnh rồi." Từ Tân Niên mở miệng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh.

Cậu ta đã 29 tuổi, nhưng trông cứ như vừa tốt nghiệp đại học, giơ tay nhấc chân đều sạch sẽ, còn mang theo chút ngây thơ, thực dễ khiến người ta yêu mến.

Cù Thành nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, gợi lên khóe miệng cười hỏi, "Không biết hôm nay giám đốc Từ hẹn gặp tôi là vì chuyện gì? Nếu chỉ để kết bạn, chúng ta có thể tới quán cà phê, đừng hẹn ở nơi hỗn loạn như Hào Đình, cứ như chúng ta vừa gặp mặt đã muốn đi thuê phòng vậy."

Từ Tân Niên bị mấy lời này chọc cười, cậu ta cười lên góc nào nhìn cũng cực kỳ giống Từ Từ Niên, "Tôi vốn cho rằng anh Thành là người nghiêm túc, không ngờ anh lại hài hước thế, mấy lời đó của anh làm tôi suýt quên mất hôm nay mình định nói gì luôn rồi."

Ánh mắt Cù Thành trước sau chưa từng rời khỏi người cậu ta, Từ Tân Niên cũng không phải đồ ngốc, hiểu rõ thâm ý trong mắt người đàn ông này, cho nên cười thập phần trong sáng, còn cố ý đem "Cù tiên sinh" đổi thành "anh Thành".

Cậu ta đã phải luyện tập biểu cảm này ở trước gương vô số lần, ngay cả độ cong của khóe miệng cũng được thiết kế cẩn thận, năm đó Từ Từ Niên ít nói ít cười, tùy tiện cười một cái liền đem hồn Đổng Phong câu đi mất, nếu chính mình không có chút bản lĩnh nào thì sẽ chẳng thể đi đến ngày hôm nay.

Cù Thành hơi nheo mắt, trong lòng không thể không thừa nhận người đàn ông trước mắt này cười lên thật sự rất mê người, góc nào nhìn cũng giống khổng tước kia, nhưng tóm lại vẫn kém hơn một chút.

Khổng tước kia sẽ không cố ý cười như vậy, cũng sẽ không lộ ra biểu tình thoải mái thế này, chỉ biết cúi đầu mà nhếch khóe miệng lên một chút, giấu đi đôi mắt biết cười, tự cho là tất cả mọi người không nhìn thấy.

Bất tri bất giác, tâm tư lại trở về hai năm trước, Cù Thành nhớ tới lúc ấy trên sân thượng, dáng vẻ Từ Từ Niên uống say cưỡi trên người hắn nói linh ta linh tinh, vô thức nở nụ cười.

Từ Tân Niên thấy Cù Thành nở nụ cười có thâm ý khác với mình, đôi mắt lại vẫn luôn dính trên người cậu ta, tim lỡ mất một nhịp, đến tai cũng nóng lên.

Bị một người đàn ông như vậy nhìn chằm chằm, ai cũng không thể cưỡng lại được nhỉ?

"Cậu là con một trong nhà à? Có anh em gì không?"

Cù Thành đột nhiên hỏi một câu khó hiểu như vậy, Từ Tân Niên có hơi sửng sốt, sắc mặt lập tức biến đổi, rồi cười lắc lắc đầu, "Không có, trong nhà chỉ có một đứa con trai là tôi, chưa từng có ai khác."

Cù Thành gật gật đầu, sau đó cả người liền trở nên thờ ơ, bưng Bích Loa Xuân (một loại trà xanh) bên cạnh lên uống một ngụm, dựa vào sofa không nói chuyện, bầu không khí nhất thời có chút tẻ nhạt.

Từ Tân Niên thấy hắn không có hứng thú với mục đích đến ngày hôm nay của mình, chỉ có thể chủ động mở miệng, "Anh Thành, tôi đã nghe danh anh từ lâu, cũng biết anh một lòng muốn gây dựng sự nghiệp ở thành phố S, mở vài câu lạc bộ giải trí chắc chắn không thể khiến anh hài lòng, tôi nói đúng chứ?"

Cù Thành nhướn mày, không tỏ ý kiến cười cười, "Cậu muốn nói cái gì?"

Từ Tân Niên nhoẻn miệng cười, lấy ra một hộp quà đẩy tới trước mặt Cù Thành, "Tôi muốn nói với anh Thành về một việc kinh doanh có lợi cho mọi người."

"Dùng mấy miếng điểm tâm mà muốn hối lộ tôi?" Cù Thành liếc nhìn những chiếc bánh quy được làm thủ công tinh xảo trong hộp, nhất thời không nhịn được cười lên.

"Của ít lòng nhiều mà." Từ Tân Niên mím môi cong mắt cười, không nhanh không chậm nói tiếp, "Đây đều là bánh quy tôi tự làm, dùng hàng nhập khẩu độc quyền của Từ gia, "Từ gia làm trong ngành dịch vụ ăn uống nhiều năm nay, cả nước cũng có không ít chi nhánh, tay nghề của tôi không sánh bằng đầu bếp nhà hàng, chỉ tùy tiện học sơ qua một tí, hy vọng Thành đại ca sẽ thích nó."

Bánh quy nướng giòn tan, có mùi thơm đặc trưng của sữa, vừa nhìn là biết lúc làm ra nó đã tốn bao nhiêu công sức.

Nếu lúc này rồi mà Cù Thành còn không hiểu, cậu ta muốn mở chi nhánh Từ gia ở câu lạc bộ của mình, thì đúng là thằng ngốc, nhưng nhìn mặt cậu ta có bảy tám phần giống khổng tước, cho dù là ra vẻ nhưng cũng có chút đáng yêu, trong lòng lập tức nổi lên ý muốn trêu chọc.

"Vậy rốt cuộc giám đốc Từ có ý gì đây? Cậu không nói rõ ra sao tôi biết được, ngộ nhỡ tôi hiểu sai, mọi người đều mất tiền thì làm sao?"

Từ Tân Niên bị ánh mắt mang ý cười của hắn đảo qua, liền cảm thấy tim mình lại đập nhanh mấy nhịp, lần đầu tiên đỏ mặt, há miệng thở dốc vừa định nói gì đó, lại bị tiếng đập cửa cắt ngang.

Người phục vụ ở bên cạnh mở cửa, liền thấy A Tứ vội vã chạy vào, "Anh Thành, Thành Nam xảy ra một số chuyện, anh... tốt nhất nên đến đó xem một chút?"

Đàn em của Cù Thành đều là những người vẫn luôn theo hắn từ lúc ra tù, trông có vẻ thông minh lanh lợi, nếu không có chuyện gì quan trọng tuyệt đối sẽ không quấy rầy hắn nói chuyện với người khác, nhìn bộ dạng này chắc hẳn đã xảy ra chuyện rồi.

"Có chuyện gì?" Cù Thành cau mày hỏi.

A Tứ liếc nhìn Từ Tân Niên, ghé vào bên tai Cù Thành nói vài câu, liền thấy sắc mặt hắn biến đổi cầm lấy áo khoác ở bên cạnh rồi đứng dậy.

"Giám đốc Từ, tôi có chuyện quan trọng cần giải quyết, chuyện mà cậu nói lần sau có thời gian rảnh chúng ta lại bàn tiếp, tôi xin phép đi trước."

"Chờ một chút, anh Thành anh......"

Từ Tân Niên muốn gọi Cù Thành lại, kết quả lời vừa nói ra khỏi miệng thì người đã vội vã rời đi rồi, thậm chí còn không quay đầu lại một chút, không hiểu sao trong lòng đột nhiên có chút mất mát.

Cũng không biết là do đàm phán thất bại, hay bởi vì thái độ của Cù Thành đối với cậu ta lúc nóng lúc lạnh.

***

"Tình hình ở Nam Thành thế nào rồi?" Bước vào thang máy VIP lên thẳng phòng làm việc, sắc mặt Cù Thành không vui hỏi.

Vẻ mặt A Tứ bất đắc dĩ, "Còn có thể thế nào, hồi đó lúc anh Long đem bang nhóm giao cho anh, trong lòng Trương Đại Vĩ đã không phục, bây giờ anh tẩy trắng bang Thanh Long, không còn giết người cướp của thu tiền bảo kê như trước nữa, chẳng khác nào đoạt đi bát cơm của anh Trương."

"Trong lòng hắn nghẹn khuất nhưng lại không dám động đến anh, thế nên mới dẫn đám nhãi ranh tới phố Thành Nam la lối om sòm, nghe nói còn cướp của mấy người bán rong, bắt người ta đưa tiền bảo kê, nếu không đưa thì trực tiếp động thủ đánh người, kết quả không biết ở đâu ra một tên bán hoành thánh, đánh hắn đái cả ra quần, trong lòng Trương Đại Vĩ không phục lại kêu mười mấy anh em đi bắt người ta, ỷ vào người đông thế mạnh trói người lại rồi, liền kinh động đến cảnh sát."

Cù Thành càng nghe sắc mặt càng khó coi, cười lạnh một tiếng nói, "Hắn còn dám trói người? Đm, có phải hắn thấy mình sống quá lâu rồi, không chết không được đúng không!"

"Bây giờ người kia đang ở đâu? Có bị thương không?"

A Tứ lắc lắc đầu, "Vốn dĩ Trương Đại Vĩ muốn đem người đến kho hàng, kết quả trên đường bị người của chúng ta chặn lại, giờ mọi người đều đang ở bên trên, chỉ chờ anh ra mặt thôi."

Cù Thành gật gật đầu, biểu tình hơi hòa hoãn.

Năm đó hắn ra tù, Long ca kiên quyết giao bang nhóm lại cho hắn, hắn liền nói chỉ cần hắn còn ở đây một ngày, bang Thanh Long cả đời sẽ không vấy đen, không thì cái vị trí lão đại này ai thích thì làm, bây giờ thủ hạ không nghe lời làm người bị thương, hắn cũng không thể ngồi yên một chỗ không nhìn đến.

Ra khỏi thang máy, người của bang Thanh Long đứng ở hai bên hành lang tầng sảnh câu lạc bộ Hào Đình, lúc này thấy Cù Thanh đi tới, liền gọi một tiếng "Anh Thành!"

Âm thanh lớn đến nỗi người trong phòng cũng có thể nghe thấy, Trương Đại Vĩ bị đè ở dưới đất giãy giụa nghe thấy một tiếng này, lập tức choáng váng, hai chân không khống chế được mà run lên, "Xong rồi xong rồi! Thành...... Thành ca tới thật rồi......"

Từ Từ Niên ngồi ghế bên cạnh thấy cái dáng vẻ này của hắn ta, không khỏi nhíu mày, cậu đã nói số mệnh của mình quá kém mà, bán hoành thánh gặp phải cướp thì thôi đi, lại còn bị người ta trói lại mang đến đây.

Còn có mỗi lần nghe thấy hai chữ "Thành ca" này là cậu lại thấy khó chịu, làm cậu nhớ tới cái tên vô lại hai năm trước, sao trên đời lắm người tên "Thành ca" thế, cứ mang chữ "Thành" này mẹ nó đều là xã hội đen khốn nạn có đúng không.

Cửa phòng "Răng rắc" một tiếng mở ra, Cù Thành mặc cả cây đen đi vào, khuôn mặt góc cạnh căng ra, đôi mắt đen nhánh hơi nheo lại, mang theo khí thế cường đại.

Hắn khoanh tay trước ngực, chậm rãi bước vào, sau khi nhìn lướt qua hai chân đang run rẩy của Trương Đại Vĩ, hắn đưa mắt sang bên kia.

Một bóng dáng màu xanh đập vào mắt hắn, dáng người cao gầy, đôi mắt hẹp dài, khuôn mặt đẹp trai sáng sủa.....Hết thảy đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, giống y hệt như trong trí nhớ của hắn.

Ngay lúc này, Từ Từ Niên tò mò ngẩng đầu lên, cũng liếc mắt một cái liền nhận ra Cù Thành.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức ngây ngẩn cả người.

Ai cũng không nghĩ tới sẽ gặp đối phương trong tình huống này, không, phải nói là Cù Thành chưa từng nghĩ rằng người mà hắn đã tìm kiếm suốt hai năm lại gặp hắn vào lúc này, đối với Từ Từ Niên, thì không có cảm xúc như vậy, bởi vì ngay từ ngày đầu tiên ra tù, cậu không hề nghĩ tới đời này còn có thể gặp lại Cù Thành.

Sau khi lăn giường mà gặp lại tình một đêm thì đều sẽ thấy xấu hổ đi? Huống chi...... cậu còn có Oa Oa.

Hiện tại Từ Từ Niên không biết phải bày ra biểu cảm gì, nếu sớm biết lão đại sau lưng Trương Đại Vĩ là Cù Thành, thì có đánh chết cậu cũng không tới Thành Nam bán hoành thánh, cũng sẽ không lo chuyện bao đồng.

Cù Thành nhìn chằm chằm cậu khoảng mười lăm phút, từ vầng trán đến đôi mắt, từ môi đến cổ, cuối cùng rơi xuống vòng eo thon gọn và hai chân thon dài.

Giống hệt như trước kia, dù chưa chạm tới nhưng hắn có thể tưởng tượng ra kích thước cùng với xúc cảm khi chạm tay vào.

Đây có tính là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công không?

Cù Thành bị suy nghĩ của chính mình chọc cười, ánh mắt cứng rắn lạnh lùng ban đầu cũng trở nên nghiền ngẫm, hắn phớt lờ sự hiện diện của mấy anh em, cũng mặc kệ Trương Đại Vĩ với đám đàn em đang quỳ trên mặt đất run bần bật, khoanh tay đi về phía Từ Từ Niên.

Lúc này đầu Từ Từ Niên muốn nổ tung, hoàn toàn không kịp suy nghĩ tại sao loại tội phạm đặc biệt nghiêm trọng như Cù Thành lại được thả ra, còn hô mưa gọi gió như vậy.

Cảm giác như trong đầu có pháo hoa vậy, bùm bùm nổ đến da đầu cậu tê dại, nhưng vẫn mặt không cảm xúc như cũ.

Cậu phải giữ bình tĩnh, không thể lộ ra một chút sơ hở nào.

Dù sao cũng là chuyện từ hai năm trước, cậu cũng không tin chỉ ngủ một đêm, Cù Thành vẫn có thể nhớ cậu cả đời chắc?

Cậu còn đang suy nghĩ miên man, Cù Thành đã đi đến trước mặt, Từ Từ Niên liếc hắn một cái, sau đó ghét bỏ dời tầm mắt, như thể khinh thường khi nói chuyện với bọn côn đồ.

Cậu cố gắng phản ứng như người bình thường khi nhìn thấy xã hội đen, nhưng hình như Cù Thành chẳng hề phật lòng, lúc cậu quay đầu lại hắn đột nhiên đưa tay nắm cằm cậu, kéo người lại đối diện hắn, trên mặt còn treo ý cười, "Cậu trốn cái gì?"

"Tiên sinh, không biết anh trói tôi đưa đến đây là có ý gì?" Vẻ mặt Từ Từ Niên phẫn nộ, tiếp tục diễn kịch.

Cù Thành cười tủm tỉm nhún vai, cũng không trả lời câu hỏi của cậu, trước mắt bao người mà duỗi tay chộp lấy mông Từ Từ Niên mà xoa nắn, "Ừm, không tệ, đến hình dáng cũng không thay đổi, là khổng tước nhà ta."

==========================================

Doanh Triệt Thệ Tuyết

Tác giả có lời muốn nói: Em trai lại đến đụng chạm tìm cảm giác tồn tại, nhưng mà cũng không có cách nào cướp được hiệu quả cao năng khi vợ chồng trẻ gặp mặt đâu nha!

Đợi 2 năm mới chạm được vào mông, trong lòng Thành ca đau khổ hahahahaha