Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 5: Nhặt xà phòng lên




Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Trong nháy mắt nhìn chính diện Từ Từ Niên, trong lòng Cù Thành khẽ huýt sáo.

Hắn thấy qua không ít người đẹp, nam nữ đều có, nhưng giống như kiểu trước mắt này vẫn thật sự là lần đầu tiên gặp được.

Nói người đàn ông này có dáng vẻ xinh đẹp đến nỗi khiến người khác liếc mắt một cái liền không rời được tầm mắt cũng không phải, càng không có dáng dấp tinh xảo, cần dùng từ "đẹp" nữ tính để hình dung, mà cậu ta thật sự...rất thuận mắt, thuộc cái kiểu đàn ông đích thực.

Nếu như xét từng phần ngũ quan, không có một chỗ nào đặc biệt xuất sắc, đôi mắt không đủ tròn không đủ to, lông mi cũng không cong, môi quá mỏng hôn lên nhất định không có cảm giác, đường nét trên mặt lại quá cứng...Tóm lại, không có một chỗ nào của cậu ta phù hợp với từ "người đẹp" này, nhưng chính những ngũ quan không xuất sắc này hợp lại với nhau, lại làm cho người đàn ông này thoạt nhìn rất anh tuấn, thừa ra một phần cũng phá hủy mất đi phần anh khí này.

"Anh nhìn đủ chưa?" Từ Từ Niên tắt vòi nước, nét mặt không chút thay đổi lấy khăn lông quấn quanh ở bên hông, ngẩng đầu liếc hắn một cái, trong lòng có chút không vui, không ai muốn lúc mình đang tắm bị người khác nhìn từ đầu đến chân giống như thưởng thức một bình hoa, cậu cũng không ngoại lệ.

Mắt cậu vốn hẹp dài, liếc nhìn như vậy, khóe mắt không tự giác nâng lên, ánh mắt rất vênh váo hung hăng, nhưng hai gò má bị nước ấm làm ửng đỏ, liền có vẻ phá lệ rực rỡ diễm lệ.

Cù Thành không biết tại sao mình rất muốn cười, mặc dù trên thực tế hắn đã làm như vậy, lần đầu tiên có người dám nói chuyện với hắn kiểu không coi ai ra gì như vậy, trong lòng không biết làm sao lại nổi lên ý nghĩ muốn trêu đùa.

"Cậu không nhìn tôi làm sao biết tôi đang nhìn cậu?"

Từ Từ Niên biết tám phần mười mình gặp phải vô lại, cũng mặt đối mặt gần trong gang tấc, nếu còn nhìn không ra thâm ý trong mắt người này, thì đúng là người mù rồi.

Cậu cười nhạo một tiếng, quay người lại chỉ chỉ vòi hoa sen còn trống phía sau nói, "Nơi này là nhà tắm công cộng, còn nhiều chỗ như vậy anh không dùng, sao cứ nhất định phải chạy qua chỗ của tôi tìm bực bội?"

Cù Thành khẽ nhún vai, không để ý đến toàn thân mình đang trần trụi, "Tôi nhìn thấy cậu thuận mắt, chỗ khác không có người đẹp thay tôi thử nước ấm, tôi tắm cũng không được thoải mái, cậu nói có đúng không?"

Từ Từ Niên hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến hắn, cầm đồ xoay người rời đi.

Nếu là lúc trước cậu có trăm cách để khiến người đàn ông mồm mép xảo quyệt này không vui vẻ, nhưng hiện giờ bản thân cậu bị vây hãm trong nhà tù, lại vừa đến khu 3, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Thân hình cao gầy thoáng một cái đi qua trước mặt, chỉ để lại một tấm lưng bóng loáng.

Khăn lông màu trắng lỏng lẻo quấn ở bên hông, theo động tác đi đường hơi lay động, cặp mông rắn chắc đầy đặn như ẩn như hiện, khiến cho người ta rất muốn đi lên sờ một cái.

Từ trước đến nay Cù Thành là kiểu nói sao làm vậy, thế giới này không có chuyện gì là hắn không dám làm, cho nên trong lòng nghĩ nhất định phải sờ một cái, liền ra tay thật nắm được mông Từ Từ Niên.

"Ái chà, cảm giác không tệ."

Hắn nhếch khóe miệng, cặp mắt đen híp lại một nửa, thân hình cao lớn giống như một ngọn núi vậy tiến đến gần, khiến Từ Từ Niên rơi vào trong bóng đen, bàn tay còn không nghiêm chỉnh xoa nắn, ngữ điệu cần bao nhiêu mặt dày thì có bấy nhiêu.

"Bộp!"

Từ Từ Niên ngay cả đầu cũng chưa quay lại, tay phải đưa về phía sau lưng nắm lấy cổ tay của hắn, tay trái vòng qua bả vai hướng về phía trước hung hăng vặn một cái, lập tức ấn Cù Thành lên bức tường đối diện.

"Anh nghiêm túc một chút cho tôi, nếu không đừng trách tôi bẻ gãy cánh tay của anh, cắt đầu lưỡi anh!"

Trong lòng Cù Thành càng thêm vui vẻ, nửa phần sức lực hắn cũng chưa dùng đến, bởi vì muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Từ Từ Niên, hiện tại hai người đang gắt gao dán lên vách tường nhà tắm, chung quanh hơi nước hầm hập, hắn nhìn Từ Từ Niên trước mặt khóe miệng đang mím chặt, lòng càng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.

Người đàn ông vừa ngạo khí lại xinh đẹp, chinh phục được nhất định càng thú vị.

Nhướn lông mày cười như không cười, Cù Thành hất cằm, "Cậu cảm thấy mình đánh thắng được tôi sao?"

Cánh tay Từ Từ Niên cứng đờ, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Cậu thừa nhận vừa rồi đột nhiên quay người lại thấy Cù Thành, trong lòng phút chốc có chút sợ hãi, quả thực hai người theo trực quan nhìn qua liền thấy thực lực khác xa nhau.

Người đàn ông trước mắt này một thân cơ bắp, có màu đồng, trải khắp trên lồng ngực là các vết sẹo to nhỏ khác nhau, cao lớn cứng rắn giống như một ngọn núi, một động tác tùy tiện cũng tràn đầy lực, cặp chân dài mở rộng cơ bắp cuồn cuộn, căng đầy mạnh mẽ, vừa nhìn qua đã biết là người luyện võ.

Người có khả năng sống sót ở khu 3 này vốn là không đơn giản, huống chi hắn không giống loại "thiếu gia" học võ phòng thân từ tiểu học như mình, chính xác là một tên liều mạng, nếu ra tay thật ngay cả mạng cũng sẽ không cần, mình làm sao có thể là đối thủ của hắn?

Thế nhưng, đánh không lại là một mặt, có dám hay không lại là một mặt khác, một người đàn ông dám động tay động chân với cậu, cậu sẽ không nói đạo lý đánh trả lại người đó!

"Đánh thắng hay không phải thử mới biết được."

Từ Từ Niên cười lạnh một tiếng, không nói tiếng nào trực tiếp động thủ, vung mạnh một quyền đi qua, mang theo sắc bén lao thẳng tới mặt của Cù Thành.

Cù Thành không ngờ Từ Từ Niên thật sự dám động thủ, theo bản năng phát lực nắm lấy quả đấm của cậu, loại võ mèo cào này hắn hoàn toàn không để vào mắt, thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười, "Mèo nhỏ tức giận liền thích cào người."

Không nghĩ đến lời vừa nói xong, Từ Từ Niên đột nhiên nhếch khóe miệng, giống như đang chờ cơ hội này, nắm đấm nháy mắt thay đổi phương hướng, chân phải kéo căng đột nhiên phát lực hướng về phía trước hung hăng nâng lên, đá thẳng đến cái thứ không biết thẹn giữa hai chân Cù Thành...

"!" Chuyện xảy ra đột ngột, lại còn vừa nói lời trêu chọc, Cù Thành vốn không đề phòng, nghiêng người tránh một cái, khó khăn lắm mới tránh được một cú đá này, lại để Từ Từ Niên có một cơ hội tốt, trực tiếp thoát khỏi tay của hắn chạy ra ngoài.

Đốt pháo rồi bỏ chạy, cách làm trẻ con như này trực tiếp khiến Cù Thành giận quá hóa cười.

Tên nhóc con thật đúng là đuôi hồ ly cũng chưa thu lại, cho cậu ta có cơ hội bày ra móng vuốt, vốn là muốn trêu chọc cậu ta, nhưng hiện tại thế nào cũng phải bắt cậu ta chỉnh đốn một trận!

Thân thủ Từ Từ Niên nhanh nhẹn, chạy vài bước đã đến đầu cầu thang.

Mặc dù tính tình cậu cứng rắn, nhưng cũng không phải là người lỗ mãng, tên vô lại vừa gặp nhìn đã biết không phải là một người dễ chọc, nói gì thì nói cậu cũng không thể gây ra chuyện vào lúc sắp ra tù, hơn nữa Vương mập chỉ cho cậu năm phút để tắm, bây giờ đã sắp muộn, nếu còn không chạy nhanh ra khỏi nơi này, không biết sẽ bị phạt làm cái loại việc gì nữa.

Cậu vừa chạy vừa mặc quần áo lên người, nhưng trên người còn dính nước, bất luận thế nào cũng không thể mặc quần áo được, đúng lúc này, trên lầu đột nhiên có một cái bóng đen nhảy xuống trực tiếp chặn đường của cậu, động tác nhanh nhạy dứt khoát giống như báo săn mồi vậy.

Từ Từ Niên thầm nghĩ một tiếng không hay, trực tiếp cởi quần áo trên người ra đập tới, chuẩn bị nhảy xuống từ cửa sổ bên cạnh, kết quả ngón tay vừa mới đụng tới bệ cửa sổ, một cánh tay rắn chắc đột nhiên từ phía sau mạnh mẽ ôm lấy eo của cậu, trực tiếp đẩy cậu lên bức tường, tiếp đến là một lồng ngực nóng bỏng cứng rắn đè lên.

"Cậu chạy cái gì? Hay vẫn còn sợ tôi ăn cậu?"

Cù Thành bình tĩnh nhàn nhã cười như không cười, mặt không đỏ hơi thở không gấp, vật kia cho tới bây giờ vẫn còn lồ lộ ở bên ngoài, từ đầu tới cuối con mẹ nó không cảm thấy ngượng ngùng một chút nào.

Từ Từ Niên ra sức giãy dụa, nhưng ngay cả động cũng không động được, người đàn ông trước mặt này quả thực giống như một ngọn núi, dễ như trở bàn tay là có thể chế ngự được cậu, dễ dàng giống như bắt một con gà con.

Sự thật này khiến Từ Từ Niên nghiến răng nghiến lợi, cậu chưa bao giờ cảm thấy mình là một kẻ yếu, hơn hai mươi năm nhân sinh cậu vẫn luôn là cấp trên, cho dù bị người khác tính kế vào ngục giam, sớm muộn gì cậu cũng đòi lại cả vốn lẫn lời, thế nhưng người đàn ông này chỉ cần dùng một động tác thôi đã khiến cậu cảm thấy lực bất tòng tâm như vậy, đúng là một tên cường hãn đáng chết...

"Con mẹ nó rốt cuộc anh muốn làm gì?" Lửa giận đè nén cả một ngày vào khắc này bộc phát ra, bản thân Từ Từ Niên cũng không cảm thấy mình thất thố.

Cù Thành rất thích dáng vẻ này của cậu, lúc này biểu tình của người thanh niên trước mặt quả thực giống như là thẹn quá hoá giận, ý nghĩ xấu xa lại nổi lên, hắn chăm chú nhìn Từ Từ Niên, từ từ, từ từ cúi đầu xuống...

Nhìn thấy người đàn ông này không ngừng tiến tới gần môi mình, lông tơ Từ Từ Niên dựng đứng cả lên, nhấc chân để ở ngực Cù Thành, lạnh lùng nói, "Nếu anh còn dám tiến thêm một bước thử xem, tôi lập tức đá phế anh."

Cù Thành mặc kệ một bộ này, trên đùi dùng lực giữ đầu gối Từ Từ Niên, khiến cậu ngay cả động cũng không động được áp sát tới, môi đã muốn chạm tới chóp mũi của cậu.

Từ Từ Niên cắn chặt môi, chán ghét nghiêng đầu qua một bên.

Rốt cuộc đụng chạm trong dự đoán cũng không đến, Cù Thành vẫn không nhúc nhích đè ở trên người cậu, hồi lâu sau mới phá lên cười, "Ha ha ha ha...Cậu sẽ không cho là tôi muốn hôn cậu đấy chứ?"

"Anh!" Từ Từ Niên phút chốc mở mắt ra, vừa vặn chạm phải ánh mắt mang theo trêu ghẹo của Cù Thành, lúc này mới biết mình bị chơi xỏ.

"Này, nghe nói cậu từ khu 2 đến, tên là gì? Nói rồi tôi sẽ bỏ qua cho cậu."

Từ Từ Niên liếc mắt nhìn hắn một cái, một câu cũng lười nói, đối phó với loại vô lại này không được cho hắn sắc mặt hòa nhã, ngươi càng sợ hắn, hắn càng được đằng chân lân đằng đầu.

"Không nói?" Cù Thành cười nhíu mày lại, "Không nói cũng được, vậy chúng ta tiếp tục."

Nói xong tay hắn trực tiếp vén khăn lông quấn bên hông Từ Từ Niên lên, quang minh chính đại thăm dò đi vào xoa nắn mông của cậu, thậm chí còn không biết xấu hổ cầm thứ trần trụi kia đỉnh tới đỉnh lui trên đầu gối của cậu, phát ra tiếng thở dốc nặng nề, Từ Từ Niên tức giận một câu cũng nói không nên lời, cậu thà rằng đánh nhau cùng hắn một trận, cũng không muốn rơi vào tình cảnh mặc người nhục nhã này.

Thời điểm không thể nhịn được nữa, cậu trực tiếp bất động, giống như một cái xác chết vậy, gương mặt lạnh lùng mặt không chút thay đổi mở miệng nói, "Đều nói mặc dù người khu 3 giết người cướp của không chuyện ác nào là không làm, chí ít còn có vài phần ngay thẳng, không nghĩ tới các anh cũng chỉ là thứ xấu xa gặp người bất cứ lúc nào cũng có thể thượng, đầu óc giống như lợn giống chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Về sau chuyện này bị truyền ra ngoài, tôi ngược lại muốn nhìn một chút xem đại ca khu 3 các anh có bao nhiêu bản lĩnh, vẫn có thể thổi phồng tên đầu heo như anh là người chính trực."

Cù Thành vui vẻ, nhiều năm như vậy có rất nhiều người mắng hắn là không bằng cầm thú, cái từ "lợn giống" này quả thực là lần đầu tiên nghe được, mẹ nó quá mới mẻ.

Miệng lưỡi người này quá bén nhọn, một chữ thô tục cũng không nói nhưng lại có thể nói ra lời độc ác đến mức độ này, bản thân rõ ràng còn khó bảo toàn, vẫn còn có thể chuyển suy nghĩ sang cách khích tướng để ép mình lộ ra sơ hở, quả nhiên là vừa thông minh vừa giảo hoạt.

Có điều tính khí này phù hợp với sở thích của hắn, thả người thú vị như vậy đi đúng là có chút luyến tiếc mà.

Từ trên cao nhìn chằm chằm xuống thấy được gương mặt bình tĩnh ung dung của Từ Từ Niên, Cù Thành đột nhiên có một loại ảo giác, mặc dù mình mới là người áp chế cậu ta, Từ Từ Niên vẫn cứ cao cao tại thượng, vững vàng nắm bắt toàn cục.

Nghĩ đến đây hắn nhịn không được bật cười, thôi được, lần này chỉ là muốn đùa cậu ta cho vui, mình cũng chưa cầm thú đến mức lần gặp mặt đầu tiên đã muốn trực tiếp đè người ta, sau này thời gian theo con "tiểu Khổng Tước" này đấu trí so dũng khí phỏng chừng còn rất nhiều, chỉ cần người còn ở địa bàn của Cù Thành hắn, hắn cũng không tin không thu phục được người này.

"Đứng lên đi, lần này bỏ qua cho cậu, nhưng lần sau không cho phép." Hắn đứng lên, chìa tay ra trước mặt Từ Từ Niên.

Từ Từ Niên giễu cợt một tiếng, trực tiếp hất tay hắn, đứng lên đi ra ngoài.

Cù Thành nín cười, "Tốt xấu gì tôi cũng đã thả cậu, ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói?"

Từ Từ Niên liếc mắt lườm hắn một cái, ánh mắt sắc lạnh giống như có dao găm, cậu không tốt bụng đến mức phải lễ phép nói "Cám ơn ngài bỏ qua cho tôi" với loại người như vậy, càng không cho người gây rối mình sắc mặt vui vẻ.

Muốn nghe cảm ơn sao? Ha ha, thực xin lỗi, ngay cả cửa chính cũng không có, cửa sổ lại càng không.

Cù Thành cũng không tức giận, hướng về phía bóng lưng cao ngất của Từ Từ Niên, tùy tiện huýt sáo một cái, "Vừa rồi quên không nói, dáng người của cậu quả thực không tệ, nhìn gầy mà sờ toàn thịt."

"..." Từ Từ Niên tiếp tục đi về phía trước.

"Này, đừng vội đi, chúng ta cũng đã 'kề cận da thịt', hôn tạm biệt một cái rồi hẵng đi, đừng vô tình như vậy."

"Cút." Từ Từ Niên ném lại một chữ, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.

"Này."

Tên "vô lại" kia lại gọi một tiếng, Từ Từ Niên không thể nhịn được nữa, quay đầu lại lạnh như băng trừng mắt nhìn hắn, "Sao anh nói nhảm nhiều thế, có thể câm miệng lại được không?"

Cù Thành nhếch miệng, giơ tay lên bắt chéo hai chân, trong lòng bàn tay cầm một cục xà phòng, vừa gợi tình vừa xấu xa nói, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu rớt thứ này thôi, đừng khẩn trương như vậy."

Thân thể Từ Từ Niên cứng đờ, cúi đầu nhìn hộp xà phòng trong tay mình, bên trong trống rỗng, không biết từ lúc nào xà phòng bị người kia lấy đi mất.

"Trả lại cho tôi." Nét mặt Từ Từ Niên không chút thay đổi đưa tay ra.

Cậu vốn một câu cũng không muốn nhiều lời cùng người này, nhưng mỗi phạm nhân chỉ được phát một cục xà phòng, mỗi lần tắm xong còn phải trả lại cho quản giáo trông cửa, làm mất thứ này coi như là phá hoại của công, phải đi nhận hình phạt, giờ phút này hắn trừ bỏ muốn mắng người ra quả thực không còn biện pháp nào khác cả.

"Được, cho cậu."

Cù Thành cười cười, đưa tay ném xà phòng xuống nền nhà, xà phòng còn bọt trượt đi rất xa, vừa vặn dừng lại ở dưới chân Từ Từ Niên.

"Ai nha, ngại quá nhất thời trượt tay, cậu chịu khó cúi người xuống nhặt lại đi." Cù Thành "vô tội" chớp chớp mắt.

Sắc mắt Từ Từ Niên hết trắng lại xanh, cuối cùng từ tai đến cổ đều nóng đến đỏ bừng.

Người này cố ý! Nhất định là cố ý!

Cuối cùng cậu cũng không nhặt chiếc bánh xà phòng trơn bóng kia lên, trực tiếp rời khỏi nhà tắm, Cù Thành nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của cậu, nở nụ cười ý vị sâu xa.

Hóa ra Khổng Tước cũng biết đỏ mặt, thật thú vị.

=====================================

Doanh Triệt Thệ Tuyết

——Tiểu kịch trường không có thật——

Từ Niên, Thành Ca và quân Sưu tập, quân Bình luận là bạn gay tốt của nhau, cùng ước hẹn kết hôn.

Ngày kết hôn đó, hai người sau vắng mặt, Thành Ca quay đầu hỏi Từ Niên: Hai ta còn chưa XXOO, hai người bọn họ sao có thể nắm tay nhau bỏ trốn như vậy? Không trượng nghĩa!"

Từ Niên lười biếng cười một cái, một cước đá văng người nào đó, "Hai người bọn họ bỏ trốn cái rắm! Nhiều ngày rồi Sưu tập và Bình luận đều không có người cho ăn, hiện tại máng ăn đã rỗng, nếu hai người bọn họ không sống được, hai ta cũng đừng mong kết hôn nữa!"

Thành Ca lặng lẽ cắn khăn tay: "Không có Sưu tập và Bình luận thì vợ không lấy anh sao? Đau lòng quá, khóc ngất trong nhà vệ sinh ┭┮﹏┭┮"