Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều giật mình trước tiếng kêu lạ, đồng loạt lên tiếng trách cứ anh ta không biết nặng nhẹ.
Nhưng người đó không thèm để ý, vẻ mặt hưng phấn nói: "Đó là Diêm Vương sống của Giang Châu, ông Càn! Là ông Càn đó! Vậy mà tôi lại có thể nhìn thấy người thật, làm sao có thể không kích động được?"
"Cái gì? Anh nói ông cụ vừa rồi là ông Càn?" Những người cùng phòng bệnh đều kinh ngạc.
Ngay Tề Thi Vận cũng không khỏi giật giật mí mắt.
Không có cách nào, danh tiếng của ông Càn ở Giang Châu quá lớn, chín chữ “Thà chọc Diêm Vương chứ đừng chọc ông Càn” không phải là lời nói suông.
"Ông ấy thật sự là ông Càn sao?" Tề Thi Vận nhỏ giọng hỏi.
Người đầu tiên nhận ra thân phận của ông Càn gật đầu chắc chắn nói: “Tôi dám thề rằng ông ấy chính là ông Càn.”
"Tại sao anh lại chắc chắn như vậy?" Có người hỏi.
“Bởi vì tôi làm việc trong công ty của nhà họ Hàn, có lần ông Càn và cô ba Hàn đến kiểm tra công ty. Tôi đã gặp từ xa, dáng người cực kỳ giống người vừa rồi. Hơn nữa, tên của ông ấy cũng là Ngô Càn, võ công lại cao, không thể trùng hợp như vậy được phải không?”
Anh ta nói xong, trong phòng bệnh yên lặng một lát, sau đó lập tức vang lên tiếng kêu gào chói tai:
"Vãi chưởng, vậy ra ông cụ ban nãy thực sự là ông Càn sao? Không được, tôi phải đăng lên facebook để khoe mới được!"
"Đời này có thể tiếp xúc gần thế với nhân vật lớn như ông Càn, chuyện này tôi có thể mang ra chém cả đời!"
"..."
Sự hưng phấn này kéo dài mấy phút mới lặng lại, lúc này bọn họ cuối cùng cũng nhận ra một vấn đề, đó là tại sao ông Càn lại giúp cô Tề? Hơn nữa trông còn có vẻ rất thân quen? Nếu không thì làm sao ông ta biết được cô Tề họ Tề?
“Cô Tề, cô rất thân với ông Càn à?"
Dưới sự giục giã của mọi người, dì Vương bước tới hỏi.
Tề Thi Vận cũng đang suy nghĩ những việc này sau khi biết được thân phận của ông cụ.
Ban đầu cô không hiểu, nhưng sau khi nghe bệnh nhân cùng phòng nói ông Càn đã cùng cô ba Hàn đi kiểm tra công ty, cô chợt hiểu ra mọi chuyện.
Nhà họ Hàn và nhà họ Tần đối đầu với nhau, làm bạn với nhà họ Hàn, đương nhiên ông Càn sẽ ra tay với nhà họ Tần.
Về phần tại sao ông ta lại biết cô họ Tề, có lẽ là ông ta đã nghe được từ trong miệng đám Tần Minh Dương lúc cứu cô tối qua.
Mà sở dĩ ông ta xuất hiện ở đây hôm nay có lẽ là vì sợ mẹ góa con côi cô bị nhà họ Tần trả thù nên mới đến xem tình hình, kết quả là lại tình cờ gặp phải đám tóc vàng đang làm khó dễ cô.
“Làm sao tôi có thể trèo lên được nhân vật như ông ta?” Tề Thi Vận cười khổ lắc đầu.
“Vậy làm sao ông ta biết được cô họ Tề?”
Tề Thi Vận không thể nói ra chuyện xảy ra tối hôm qua, chỉ có thể lại lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Mọi người vốn dĩ đều muốn hóng chuyện từ Tề Thi Vận, muốn học cách làm quen với ông Càn, nhưng nhận được câu trả lời như vậy, bọn họ lập tức chán nản.
Tề Thi Vận cũng không hề vui mừng vì ông Càn đã giúp giải quyết chuyện của tên tóc vàng, dù sao nếu không giải quyết được gốc rễ thì sau nãy vẫn sẽ lại xảy ra chuyện.
Tên tóc vàng chỉ là một thách thức nhỏ trong hàng ngàn khó khăn mà cô phải vượt qua.
Nhìn Tuyết Hi ngồi trên giường tiếp tục ăn gà rán, Tề Thi Vận cảm thấy gánh nặng trên vai tuy nặng nhưng rất đáng giá.
Lăng Nghị vừa bước vào phòng bệnh đã cảm nhận được mấy ánh mắt khinh thường.
Còn Tề Thi Vận vẫn giống như buổi sáng, chỉ liếc anh một cái rồi làm như không nhìn thấy anh.
Tuyết Hi ném gà rán đi, nắm chặt tay mẹ, thân thể sợ hãi khẽ run lên.
Lăng Nghị nhìn thấy con gái sợ mình như vậy, trong lòng đau đớn như bị ngàn mũi tên xuyên qua.