Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 40: 40: Xin Lỗi




Điều này khiến Lăng Nghị đang nghĩ đến trận pháp tu luyện không khỏi liếc nhìn cô ấy một cái.

Nếu chỉ xét về ngoại hình, cô gái này chắc chắn là người đứng đầu trong nhóm người này, so với Tê Thi Vận, thậm chí cô ấy cũng không kém cạnh chút nào.

Chỉ là trên người cô ấy càng có khí chất hào sảng và hơi thở thanh xuân hơn, còn Tê Thi Vận thì nữ tính hơn một chút, có thể nói mỗi người mỗi vẻ.

Nhưng Lăng Nghị cũng chỉ liếc nhìn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục suy nghĩ bố trí trận pháp.

Tình huống này cũng không hề làm giảm đi sự hứng thú của mọi người, sau khi vào phòng riêng, tất cả mọi người bắt đầu buông thả, ai hát thì hát, ai uống rượu thì uống rượu, ai quơ tay múa chân thì quơ, rất sôi động.

Mặc dù Lăng Nghị rất không thích bọn họ, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, anh không khỏi khế cảm thán: “Đây là thanh xuân, tuổi trẻ thật tốt”.
“Tôi thấy anh cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi thôi, tại sao lại có cảm giác như vậy?”

Cô gái mặc áo gió không biết từ lúc nào ngồi xuống bên cạnh Lăng Nghị, đưa cho anh một ly rượu: “Xin chào, tôi tên là Bùi Nam Tình”.

“Xin chào, Lăng Nghị”. Nếu là người bình thường, chắc chắn Lăng Nghị sẽ không đáp lại, nhưng ngay từ đầu, cô ấy đã không phân biệt đối xử với anh, điều này đáng để Lăng Nghị nói cho cô ấy biết tên của mình.

Nhưng đối với ly rượu mà cô ấy đưa tới, thì Lăng Nghị vẫn lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không uống rượu”.

“Anh còn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi”. Bùi Nam Tình hỏi.

Lăng Nghị cười khổ nói: “Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng tuổi tâm lý thì có thể hơn 100.000 tuổi. Hơn nữa, tôi đã kết hôn, con gái tôi đã có thể tự đi mua nước tương được rồi”.
Bùi Nam Tình nghe vậy thì ngẩn ra, vốn tưởng rằng Lăng Nghị sẽ giả vờ nghiêm túc, nhưng không ngờ câu trả lời của anh không hề che giấu sự thật rằng anh đã kết hôn và có con, điều này vượt xa dự đoán của cô ấy.

Bên kia phòng riêng, Chu Ấu Vi luôn dán mắt vào người thanh niên đeo kính gọng vàng, đặc biệt là sau khi uống vài ly rượu, thì cô ta muốn nhét luôn cả người mình vào người cậu †a.

Có vẻ như Chu Ấu Vi đến Giang Châu chính là vì tên thanh niên đeo kính gọng vàng này.

Chẳng trách, nếu không phải vì tình yêu, ai lại sẵn sàng đi một quãng đường xa xôi đến thành phố khác để đón sinh nhật thứ 18 của mình?

Lăng Nghị suy đoán, có lẽ Chu Ấu Vi tới đây là có ý hiến thân.

Đáng tiếc, Lăng Nghị có thể thấy rõ ràng, tên thanh niên đeo kính gọng vàng kia căn bản không hề quan tâm tới Chu Ấu Vi mà luôn nhìn chằm chằm vào Bùi Nam Tình.
Lúc này, tên thanh niên đeo kính gọng vàng nhìn thấy Bùi Nam Tình đang trò chuyện sôi nổi với Lăng Nghị, lập tức kéo Chu Ấu Vi đứng dậy, cầm ly rượu đi về phía Lăng Nghị.

Khi những người khác nhìn thấy người tên thanh niên đeo kính gọng vàng đứng lên, họ cũng đứng dậy và cầm ly rượu trên tay đi theo đến đây.

Lăng Nghị nhìn thấy tên thanh niên đeo kính gọng vàng đứng dậy, liền biết mình không thể làm người vô hình được nữa, vì vậy anh liền nói với Bùi Nam Tình: “Cô có thể đứng dậy được rồi”.

Ban đầu Bùi Nam Tình không hiểu ý anh là gì, mãi đến khi cô ấy nhìn thấy đám người Chu Ấu Vi đi về phía này, cô ấy mới chợt hiểu ra.

Cô ấy khẽ cau mày, vẻ mặt xin lỗi nói với Lăng Nghị: “Xin lỗi đã gây phiền toái cho anh”.

Nói xong, cô ấy đứng dậy, định dẫn đám người Chu Ấu Vi sang một bên khác.

“Không có gì, lúc nãy ở cửa quán bar tôi còn nợ cô một lời cảm ơn”. Lăng Nghị nói nhỏ với bóng lưng của cô ấy, âm lượng được điều chỉnh vừa phải, chỉ có Bùi Nam Tình nghe được.

Bùi Nam Thình “đánh chặn” thất bại, đám người Chu Ấu Vi đi thẳng tới trước mặt Lăng Nghị.

Tên thanh niên đeo kính gọng vàng cầm ly rượu, bình tĩnh lại nói: “Ấu Vi, dù sao thì anh ta cũng là người mà cậu mang đến đây, không giới thiệu với chúng tôi thì không phải là không ổn lắm sao?”

Sắc mặt Chu Ấu Vi đỏ hồng, vẻ mặt khinh thường xua tay nói: “Không có gì để giới thiệu, anh ta tên Lăng Nghị, chồng của chị họ tớ, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai, thì không có tiền cũng không có việc làm, chỉ là một tên đàn ông ăn bám”.

Nghe vậy, tên thanh niên đeo kính gọng vàng cười lạnh nói: “Có qua mà không có lại là không lịch sự, chúng ta nên giới thiệu bản thân với anh ta để anh ta hiểu được khoảng cách rất lớn giữa anh ta và chúng ta, thế nào?”