Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 43: 43: Biết Bọn Chúng Ở Trong Phòng Riêng Nào Không




Mọi người thấy vậy vội vàng tụ tập lại hỏi thăm, sau khi hai người họ ngập ngừng kể lại, mọi người mới biết được, thì ra hai người họ vừa ra ngoài đi vệ sinh, vừa đi ra thì gặp phải hai người đàn ông say rượu giở trò.

Thấy họ xinh đẹp, hai người đàn ông muốn mời họ đi uống một ly, khi họ từ chối thì hai người đàn ông kia đã táy máy tay chân với họ, không chỉ xé rách quần áo của họ, mà còn thô lỗ sờ vào ngực và mông họ mấy cái.

Cũng may là họ liều mạng vùng vẫy cuối cùng mới thoát khỏi sự kiểm soát của hai người đàn ông, vì thế nên họ mới khóc lóc chạy về.

“Biết bọn chúng ở trong phòng riêng nào không?”, Dụ Dương đột nhiên đứng dậy, trong mắt tràn đầy tức giận.

Bạn gái của cậu ta bị chặn lại còn chưa tính, đã vậy còn bị sờ ngực sờ mông, làm sao cậu ta có thể nhịn nổi cục tức này?
“Hay là thôi bỏ đi, tôi thấy hình như bọn họ không dễ chọc đâu”. Mặc dù Chu Ấu Vi rất đau lòng nhưng cô ta vẫn không muốn làm lớn chuyện.

“Ấu Vi, đừng lo lắng về việc này, đã tới địa bàn Giang Châu này rồi, không có lý nào lại để em bị thiệt thòi, đây không phải là đang đánh vào mặt bọn này sao?”

Khương Bác Văn đẩy cặp kính gọng vàng lên và nhìn Nhan Thanh Long, nói: “Thanh Long, cậu đi một chuyến”.

Nhan Thanh Long lập tức đứng lên, nắm chặt nắm đấm, hỏi: “Nói đi, ở phòng riêng nào?”

Chu Ấu Vi lúc này cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy, loại cảm giác được nuông chiều lại tràn đầy an toàn này khiến toàn thân cô ta tê dại như bị điện giật: “Phòng Phượng Cầu Hoàng”.

“Được rồi, mọi người đợi đi, tôi sẽ quay lại ngay”. Nhan Thanh Long nói rồi bước ra khỏi phòng.
Chu Ấu Vi có chút lo lắng hỏi: “Anh Long đi một mình tới đó, có thể gặp nguy hiểm không?”

Dụ Dương và những người khác nghe vậy thì cười và nói: “Điều cô nên hỏi là liệu những người đó có gặp nguy hiểm không?”

“Anh Long rất lợi hại phải không?” Hai mắt Chu Ấu Vi sáng lên.

Vương Hân lập tức đắc ý nói: “Đúng vậy, bố chồng tôi là một cao thủ võ lâm đã luyện được nội lực, tương đương với nội lực trong tiểu thuyết võ hiệp, từ nhỏ anh Long đã đi theo bố chồng luyện võ, đương nhiên cũng không khác biệt là bao”.

“Chậc chậc chậc, còn chưa có gả qua, mà đã gọi là bố chồng rồi sao?” Những người khác nhịn không được cười trêu ghẹo.

“Tôi đã là người phụ nữ của anh Long từ lâu, việc gả vào đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”. Vương Hân tràn đầy kiêu ngạo.
Một lúc sau, Nhan Thanh Long dẫn theo hai người đàn ông đi vào trong phòng: “Nhìn xem, là hai người bọn họ sao?”

Mọi người ngước lên thì thấy hai người đàn ông mặt mũi bầm tím, rõ ràng là bị đánh rất nặng.

Chu Ấu Vĩ và Tôn Di liên tục gật đầu, ý nói đúng là hai người bọn họ.

“Nhớ kỹ, không phải người phụ nữ nào các người cũng chạm vào được đâu! Cút đi!” Nhan Thanh Long vừa buông tay ra, hai người lập tức ngã xuống đất, vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi phòng.

Nhưng sau khi ra khỏi cửa phòng, bọn họ quay lại, chỉ vào đám người và hung tợn nói: “Có gan thì cứ đợi đó cho taol”

“Cứ gọi người đi, ông nội mày sẽ đợi ở đây!”, Nhan Thanh Long vỗ võ vào năm tay của mình, không chút sợ hãi.

Mọi người thấy Nhan Thanh Long mạnh mẽ như vậy, dám tóm lấy hai người kia từ một phòng riêng khác tới đây, vẻ ngưỡng mộ trong mắt bọn họ gần như sắp tràn ra.

Nhan Thanh Long vô cùng hưởng thụ điều này, cậu ta rất thích cảm giác được người khác chú ý và ngưỡng mộ.

Chỉ có Lăng Nghị là lắc đầu, bởi vì anh nghe được nội dung của cuộc điện thoại mà hai người bên ngoài đang nói, nên đi tới nói với Chu Ấu Vi: “Muộn rồi, chúng ta về thôi”.

Chu Ấu Vi còn chưa kịp nói chuyện, Nhan Thanh Long đã đứng dậy, mỉa mai nói: “Sao thế, sợ sao? Đừng lo lăng, tới lúc đó anh chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đó là được, việc còn lại cứ giao cho tôi”.

Chu Ấu Vi cũng hừ lạnh một tiếng: “Lúc cần ra mặt thì làm rùa đen rút đầu, khi trốn thì anh lại rất tích cực. Muốn về thì anh tự về đi, tôi còn chưa chơi đủ”.

Những người khác nhìn thấy điều này đều mang vẻ mặt giêu cợt nhìn Lăng Nghị, chỉ trỏ rồi thì thâm chê bai anh.