Sáng hôm sau, mọi việc dường như đã trở lại bình thường. Cả phủ Tướng quân đang chìm trong không khí tết.
Vừa kết thúc bữa sáng cùng Trương Tướng quân và Trương Từ Hiểu, Tôn Từ Y đã đứng dậy mỉm cười nhìn Trương Tướng quân:
"Chúc cha năm mới vạn sự như ý" Cô đưa hai ra trước lễ phép, miệng cười tủm tỉm
Trương Tướng quân thở dài, ông đặt một phong bao đỏ vào tay con dâu.
"Chúc con vạn sự như ý"
Tôn Từ Y mon men qua chỗ phu quân, cô đưa hai tay ra phía trước nũng nịu:
"Phu quân, năm mới..."
Trương Từ Hiểu nhanh chóng cho cô lì xì đỏ để cô vui vẻ rời đi.
Trương Tướng quân vừa cười vừa lắc đầu:
"Cái con bé này..."
Sau đó Trương Tướng quân yêu cầu Lạc Dụng kể lại toàn bộ chuyện Tôn Từ Y phạt Trần Tây Hà hôm qua cho ngài nghe.
Nghe xong Trương Từ Hiểu cũng chỉ im lặng, Trương Tướng quân gật đầu một cái rồi rời đi.
"Thiếu gia, phu nhân thật sự là một người tốt hiếm gặp, nếu không phải nghe được thiếu gia bị cô tiểu thư kia bôi nhọ phu nhân cũng không chịu ra mặt"
Trương Từ Hiểu nghĩ mình nên tin tưởng phu nhân một lần, đến cả Lạc Dụng cũng bị thuần hóa rồi.
Sau một lúc đi vòng trong phủ, Tôn Từ Y đã được một tệp dày phong bao đỏ, cô đem ra đếm thu được không ít. Trương Từ Hiểu bước vào:
"Nàng bắt đầu kiếm tiền rồi sao?"
"Một đứa trẻ chỉ có thể làm những việc thế này"
Thất Nguyệt đem một đống sách cùng rất nhiều bản đồ vào phòng, đống đồ cồng kềnh kia được đặt lên bàn.
"Phu nhân, đây là đồ người nhờ nô tì chuẩn bị"
Tôn Từ Y bỏ cả lì xì đỏ để qua đọc sách.
Trương Từ Hiểu ra ngoài được một khoảng thời gian, khi quay lại vẫn thấy phu nhân và Thất Nguyệt đang xem bản đồ. Chàng cũng tò mò lại gần xem.
Tôn Từ Y chỉ vào một khoảng đất ở góc trái bản đồ:
"Đây là đâu?" Cô nhìn chăm chăm nơi đó
"Chỗ này là Xuyên Châu, nằm ở phía đông kinh thành, địa hình rất tốt, hoa nở quanh năm không có quái vật tấn công" Trương Từ Hiểu giải thích rành rọt "Nhưng sao tự nhiên nàng lại xem bản đồ?"
"Sau này chúng ta sẽ hòa li, ta phải tìm chỗ ở trước. Xuyên Châu được đấy" Tôn Từ Y cầm bút lông đánh giấu trên bản đồ.
Trương Từ Hiểu cũng quên mất vụ hòa li này nếu không được nhắc lại. Chàng thấy Tôn Từ Y đang vội vàng nhất định là đang rất muốn hòa li.
"Ể, chỗ này là đâu vậy? Sao lại bị tô đen thế này?" Đôi mắt Tôn Từ Y tập trung vào khoảng đen trên bản đồ
"Chỗ này là Cửu U, đã sớm bị bóng đen và quái vật xâm chiếm, nó đang lan rộng ra từng ngày, nhưng dạo này ổn rồi. Nếu nàng rời khỏi phủ Tướng quân, nàng tuyệt đối không được đặt chân vào nơi này" Vẻ mặt chàng trở nên nghiêm trọng.
"Ta biết rồi"
Bóng đen mà Trương Từ Hiểu nhắc đến cực kì nguy hiểm, nó không có hình dạng nhất định, chỉ là một cái bóng màu đen. Con người tiếp xúc với bóng đen sẽ không sống qua một tháng, quái vật hay động vật mà ở trong bóng đen sẽ được tăng sức mạnh và dường như phát điên, chúng sẵn sàng cắn xé những loài động vật hiền lành. Nhưng Tôn Từ Y trong nguyên tác vô cùng đặc biệt, cơ thể nàng có thể hấp thụ bóng đen rồi điều khiển nó. Nghe thì như vậy nhưng ngay sau đó nàng như bị phát điên. Cuối cùng Tôn Từ Y bị sức mạnh của Trương Từ Hiểu và Cố Nhược Nhiên tiêu diệt, bóng tối biến mất, thiên hạ thái bình.
Thấy Tôn Từ Y ngẩn người chàng lay người cô:
"Nàng không sao chứ?"
"Ta không sao, không sao" Tôn Từ Y lắc đầu
Nếu Trương Từ Hiểu không đến với Cố Nhược Nhiên thì thiên hạ này thật sự sẽ không còn.
"Tối qua lúc chơi ném tên mũi tên cuối của công chúa bị trượt, chàng có biết do ai làm không? Ta nghĩ kiểu gì chàng cũng biết rồ"
"Là tam công chúa, Cố Diệp Chi"
"Tam công chúa?" Tôn Từ Y nhắc lại
"Đúng, trước đây bọn ta có học nghệ cùng nhau một thời gian, cô ta khá nổi trội dù pháp thuật có chút yếu ớt"
"Tam công chúa là người duy nhất gặp bóng đen mà còn sống?"
"Xem ra nàng cũng có tìm hiểu về mấy việc này"
Lạc Dụng bưng món gì đó vào cho hai vị tiểu chủ tử.
"Lại trò gì thế?" Cô hỏi
"Đây là bánh trôi tàu, mang ý nghĩa gia đình sum vầy. Lão gia nói thiếu gia và thiếu phu nhân phải ăn hết bánh này"
Tôn Từ Y ăn thử cảm thấy rất ngon, nhưng Trương Từ Hiểu từ đầu đến cuối không đụng đến chỉ ngồi bên cạnh uống trà nhìn cô.
"Phu nhân, người đang làm gì vậy?" Lạc Dụng nhìn bản đồ trên bàn
"Ta muốn tìm một chỗ tốt để sống, vài năm nữa ta sẽ hòa li và tự mình rời đi" Tôn Từ Y thẳng thắn
"Những lời phu nhân nói phải cẩn thận, nếu lão gia nghe được sợ rằng không vui"
Tôn Từ Y đưa một miếng bánh bỏ vào miệng, cô nhớ ra gì đó:
"Lạc Dụng, ta nhớ ngươi là con trai của Lạc phó tướng, từ khi vừa sinh ra đã biết cưỡi ngựa rồi"
Nghe vậy Lạc Dụng bật cười, Trương Từ Hiểu cũng phải che miệng cười trước sự ngây thơ của cô:
"Phu nhân à, một đứa trẻ vừa sinh ra làm sao cưỡi được con ngựa lớn, đó chỉ là lời nói đùa thôi"
"Vậy các ngươi biết cưỡi ngựa năm bao nhiêu tuổi?" Hai má cô ửng hồng.
"5 tuổi ạ"
Tôn Từ Y kinh ngạc đến độ làm rơi luôn quyển sách trên tay:
"Trời ơi, một đứa trẻ sinh ra còn phải tập ngồi, tập đi đứng. Có khác gì vừa sinh ra đã biết cưỡi ngựa đâu"
Trương Từ Hiểu giả vờ đọc sách không để tâm đến hai người kia nhưng thật ra lại rất chú ý.
Tôn Từ Y vào vấn đề chính:
"Ngươi có thể dạy ta cưỡi ngựa không?"
Lạc Dụng không có ý từ chối nhưng Trương Từ Hiểu lại nhanh chóng chen lấn:
"Nếu nàng muốn ta có thể dạy nàng"
"Chàng dạy ta sao?" Tôn Từ Y nghi ngờ nhìn phu quân
"Tuy ta không biết cưỡi ngựa sớm như Lạc thị vệ, nhưng cũng không đến nỗi tệ hại"
Tôn Từ Y quyết định tin tưởng Trương Từ Hiểu một lần. Cả hai cùng ra trường đua ngựa, chỗ này rộng lớn dễ tập, ngày tết cũng chỉ có vài nô tài ở đó canh giữ.
Lạc Dụng dắt ra một con bạch mã trông có vẻ dễ gần. Tôn Từ Y vừa nhìn đã thấy sợ.
"Ta nghĩ là ta không học được đâu, Thất Nguyệt chúng ta đi thôi"
Vào khoảnh khắc cô quay lưng Trương Từ Hiểu đã kéo tay cô lại:
"Sao vậy? Vừa nãy nói là muốn tập mà"
Tôn Từ Y dừng chân, cô quay lại đã thấy Trương Từ Hiểu đã ngồi trên lưng ngựa từ sớm. Chàng giơ tay về phía cô tỏ ý muốn kéo cô lên, cô cũng không từ chối.
Chàng ngồi phía sau cô cầm chắc dây cương, khi có hiệu lệnh con ngựa bắt đầu di chuyển từ từ. Tôn Từ Y mỉm cười vui vẻ:
"Nó chạy rồi này"
Trương Từ Hiểu thấy rất bình thường, Lạc Dụng và Thất Nguyệt cũng vui thay Tôn Từ Y.
Chạy được vài vòng Trương Từ Hiểu xuống ngựa để Tôn Từ Y tự cưỡi vòng vòng một mình. Cô cười toe toét như một đứa trẻ vậy.
Lạc Dụng nhìn kĩ thuật của phu nhân cũng không chê vào đâu được:
"Phu nhân vừa tập cưỡi ngựa đã dường như thuần thục rồi"
"Quả thật cô ta học rất nhanh" Trương Từ Hiểu cũng không thể phủ nhận.
Tôn Từ Y thấy mình có thể cưỡi ngựa rồi nên muốn dừng ngựa:
"Làm sao để nó dừng vậy?"
"Kéo dây cương là được" Trương Từ Hiểu nói
Ngựa dừng lại, Tôn Từ Y nhảy xuống, chàng vội tiến đến đỡ cô.
"Chân bị đau mà còn thích nhảy nhót"
"Ta không sao" Tôn Từ Y cười khì