Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 26: Treo đèn lồng




Trương Từ Hiểu và Tôn Từ Y cùng đi dạo chợ. Chàng tò mò quay lại nhìn Thất Nguyệt và Lạc Dụng đang đi phía sau:

"Sao nàng lại để hai người họ đi cùng nhau?"

"Không có gì"

Tôn Từ Y vừa dứt câu thì một cậu bé đã chạy đến vô tình đụng trúng cô. Cậu bé rối rít xin lỗi. Tôn Từ Y cũng bỏ qua, cô không phải người nhỏ nhen. Trương Từ Hiểu cứ nhìn chằm chằm cậu bé kia.

Hai người dừng lại ở trước một sạp hàng bán trâm cài tóc. Thấy mấy mẫu trâm đẹp nên cô mới ghé lại xem thử. Bà chủ tươi cười:

"Cô nương, cô mau xem đi. Đây đều là những mẫu trâm tốt do ta tự tay làm đấy"

Tôn Từ Y nhanh chóng lựa ra một cây trâm cài tóc hình hoa phối tua rua, cô nghĩ Cố Nhược Nhiên nhất định sẽ thích nên muốn mua về làm quà:

"Ta muốn lấy cây này"

"Được, được, của cô nương 5 đồng"

Lúc cô định trả tiền thì túi tiền đã không cánh mà bay rồi, tìm thế nào cũng không thấy. Cô chợt nhớ ra nãy là cậu bé kia cố tình đụng vào cô, vậy là túi tiền đã bị người ta trộm mất. Bà chủ thấy "có điềm" nên nhanh miệng nói:

"Ấy, cô nương, trông cô thế này không phải là đến 5 đồng cũng không có chứ?"

Tôn Từ Y đành nhìn Trương Từ Hiểu cầu cứu, nhưng Trương Từ Hiểu lại cố tình nhìn đi chỗ khác bỏ qua sự thỉnh cầu của cô. Cô hụt hẫng bỏ cây trâm xuống:

"Gói lại cho ta, ta mua hết" Giọng nói Trương Từ Hiểu đầy lạnh lẽo vang lên, chàng đặt một thỏi bạc lên bàn:"Khỏi trả lại tiền thừa"

"Vâng vâng" Bà chủ vui vẻ gói đồ

Tôn Từ Y nhìn phu quân bằng ánh mắt đầy sự hi vọng:

"Chàng mua nhiều trâm như vậy làm gì? Không phải là tặng ta chứ?"

"Đừng tưởng bở, ta muốn mua tặng tì nữ trong Tướng quân phủ. Nàng cũng đâu thiếu trâm cài"

Nghe xong Tôn Từ Y thất vọng hẳn, đã vậy sau khi mua hết chỗ trâm cài kia Trương Từ Hiểu còn bắt cô cầm lấy.

Thấy Thất Nguyệt đi phía sau, Trương Từ Hiểu giơ tay ra tỏ ý muốn lấy lại trâm cài nhưng Tôn Từ Y ôm khư khư nó trong tay, căn bản không muốn đưa. Nhưng Trương Từ Hiểu vẫn cố mò được một cây:

"Tặng ngươi"

Đang yên đang lành được tặng quà, đã vậy còn là món quà từ vị thiếu gia có tính khí thất thường. Thất Nguyệt không khỏi bỡ ngỡ:

"Đa tạ người"

Đến cả Lạc Dụng cũng được trâm cài tóc, Tôn Từ Y chỉ thấy tiếc. Rõ ràng là nhiều trâm như vậy tặng cho cô một cây cũng đâu mất bao nhiêu.

Sau đó cả hai lại ghé vào quán ăn. Tất cả các món đều do Trương Từ Hiểu gọi:

"Đậu hũ sốt, gà nướng đất sét, trứng bách thảo" Rồi chàng nhìn qua phía phu nhân:"Còn gọi thêm gì không?"

"Đủ rồi" Tôn Từ Y mỉm cười hài lòng

Cô lại tranh thủ xem cây trâm mình thích còn không. Trương Từ Hiểu không giấu nổi thắc mắc:

"Tại sao nàng lại thích cây trâm kia vậy?"

"Ta không thích, ta muốn mua tặng nhị công chúa"

"Người ta là công chúa, thân phận cao quý, liệu sẽ dùng đồ của nàng tặng sao?"

"Nhị công chúa không giống những công chúa khác, kiêu ngạo cao quý"

"Tại sao lại không giống vậy?"

Tôn Từ Y cạn ngôn, trước đây Trương Từ Hiểu cũng đã hỏi cô một câu như vậy nhưng đến giờ cô vẫn chưa có câu trả lời.



Chẳng mấy chốc trời đã tối, lúc này trên chợ còn đông người hơn cả buổi chiều. Còn có cả rất nhiều đèn lồng, dân làng ai nấy đều vui vẻ treo đèn lên cái cây to và cao nhất giữa làng.

Trương Từ Hiểu thấy ai đó từ xa xa nên mới chạy theo xem thử, trước khi đi còn không quên dặn Tôn Từ Y đứng đó chờ mình. Cô cũng nghe lời chỉ đứng ở đó đợi.

Thấy một cô gái cầm đèn lồng đi qua, cô vội hỏi chuyện:

"Tỷ tỷ, sao trong thôn lại treo nhiều đèn lồng vậy?"

Vị cô nương kia vừa nhìn đã nhận ra Tôn Từ Y không phải người trong thôn:

"Cô không phải người trong thôn nên chắc cô không biết. Treo đèn lồng là phong tục của thôn, nhằm cầu phúc đem lại may mắn cho người cầu nguyện."

"Đa tạ"

Tôn Từ Y bị dòng người cuốn đi, cô nhìn đèn lồng với nhiều hình dạng khác nhau mà thích mê.

Từ trong đoạn người đông đúc, Trương Từ Hiểu bước đến chỗ cô, trên tay cầm hai cái đèn lồng giấy hình liên hoa.

"Ta nói nàng đứng yên một chỗ mà"

"Xin lỗi, tại đông người quá, ta cũng bị kéo đi"

Trương Từ Hiểu đưa cho cô một đèn lồng, cô cũng cầm lấy:

"Liên hoa? Cũng đẹp quá rồi"

"Có đèn rồi, vậy nàng có treo không?"

Tôn Từ Y có với thế nào cũng không đến cành cây. Trương Từ Hiểu bật cười khi nhìn hành động của cô.

"Chàng cười gì? Đáng cười lắm sao?" Tôn Từ Y đưa tay đánh nhẹ vào vai đối phương

Trương Từ Hiểu không cười nữa, chàng đưa tay vòng qua eo cô. Trong chớp mắt cả hai đã bay lên, chân đứng trên một cành cây lớn. Tôn Từ Y vừa nhìn xuống dưới đã sợ hãi, cô ôm chặt lấy người Trương Từ Hiểu không dám buông ra. Người trong thôn thấy có người ở trên cây thì lại gần xem, ai cũng trầm trồ.

"Nàng cứ bám ta như vậy làm sao mà treo đèn?"

"Cao quá, ta sợ độ cao"

"Đừng sợ, nếu ngã ta sẽ đỡ nàng. Nàng trai bên kia cho gần, để ta treo bên này"

Nghe vậy Tôn Từ Y cũng buông người ta ra mà bám chắc lấy một cành cây cạnh đó. Sau khi treo đèn lồng Trương Từ Hiểu lại ôm lấy cô mà bay xuống. Cô ôm chặt lấy phu quân không chịu bỏ ra, mắt cũng nhắm chặt. Mọi người xung quanh đều vỗ tay khen ngợi như vừa xem một màn biểu diễn.

"Xuống dưới rồi, nàng vẫn còn muốn ôm ta sao?" Trương Từ Hiểu thở dài: "Rốt cuộc trong một tháng qua Trương Tướng quân đã dạy nàng những gì vậy?"

Tôn Từ Y nhìn xung quanh, xác nhận xung quanh đã an toàn mới chịu buông người ta ra.

Sau đó hai người cùng quay về viên trang.

Đêm đó Tôn Từ Y ngồi ở xích đu ngoài vườn hoa đào, vừa ăn bánh quế hoa vừa đọc sách. Thất Nguyệt châm thêm đèn lồng để xung quanh sáng hơn:

"Tiểu thư có vẻ rất thích chỗ này"

"Hoa đào đẹp mà"

Tôn Từ Y vẫn không nhận ra được nguy hiểm đang đến gần. Trong khi cô đang đọc sách thì trong vườn đào lại xuất hiện nhiều thích khách mặc áo đen, thấy một tên lao đến cô vội dùng pháp lực của mình tung ra một chiêu lửa đánh bật tên kia.

"Đông quá đi" Tôn Từ Y thầm nghĩ

Cô quay lưng bỏ chạy, đột nhiên cô đụng trúng người Trương Từ Hiểu, cô ngẩng mặt liếc nhìn chàng một cái rồi bình tĩnh đi ra sau lưng phu quân.

Lạc Dụng đang dọn dẹp lại phòng của mình thì thấy bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn. Biết là do pháp lực của chủ tử nên hắn cũng chạy ra vườn hoa xem.

Thích khách đều đã đồng loạt bị hạ gục, bộ dạng vô cùng thê thảm. Xung quanh chỗ bọn chúng còn xuất hiện cả băng và tuyết.

"Thiếu gia, đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Có thích khách, bọn chúng lại dám mò đến chỗ này" Trương Từ Hiểu lục soát trên người một trong số bọn chúng lại vô tình thấy được lệnh bài khắc hình rồng



"Đây là...thị vệ của hoàng thất?" Tôn Từ Y cũng không bất ngờ lắm

"Bọn họ vẫn chưa chết, chỉ là bị ngất đi thôi. Ngươi trói người lại đi"

Lạc Dụng răm rắp nghe theo Trương Từ Hiểu lập tức trói người lại rồi vứt chúng vào nhà kho.

Một tì nữ chạy vào thông báo:

"Thiếu gia, phu nhân, ở bên ngoài có một người nói bản thân là tam công chúa, muốn gặp phu nhân"

"Gặp ta sao?" Tôn Từ Y nhanh chóng đi ra xem thử.

Đúng là tam công chúa đang ở ngoài đại sảnh chờ. Nhưng lại chỉ có một nô tì theo công chúa. Tam công chúa Cố Du Xuân và nhị công chúa Cố Nhược Nhiên đều rất xinh đẹp, nhưng Cố Nhược Nhiên đẹp theo kiểu giản dị, Cố Du Xuân đẹp theo kiểu sắc sảo.

Vừa chạm mặt Tôn Từ Y đã nhanh chóng hành lễ:

"Tham kiến tam công chúa"

"Miễn lễ" Cố Du Xuân mỉm cười: "Ta muốn xin phu nhân cho ta tá túc một đêm"

"Công chúa ghé qua đã là phúc rồi"

Trương Từ Hiểu không mấy vui vẻ khi thấy Cố Du Xuân. Thị vệ trong hoàng cung vừa đến, giờ tam công chúa bất ngờ ghé thăm không phải rất kì lạ sao?

"Trương Từ Hiểu...vẫn như ngày nào, gặp bổn công chúa cũng không muốn cúi người một chút" Giọng nói Cố Du Xuân lúc trầm lúc bổng

Tôn Từ Y vô tình đánh rơi cây trâm cài hoa để trên người, Cố Du Xuân đã nhanh tay hơn cô, nàng cúi xuống nhặt lấy cây trâm.

"Phu nhân có thể tặng cho ta cây trâm cài tóc này không? Rất đẹp"

"Thứ này thật sự không thể tặng cho người, nó chỉ là một món đồ ở ngoài chợ thôi. Không tinh xảo" Tôn Từ Y vội đưa ra lí lẽ

"Không sao, ta rất thích"

Cố Du Xuân liền cài trâm lên tóc, thấy vậy Tôn Từ Y cũng không thể lấy lại nữa. Cảm thấy trong lòng có chút gì đó đắng ngắt, cô phải xin xỏ mãi Trương Từ Hiểu mới chịu cho cô cây trâm này, kết quả là bị tam công chúa lấy mất.

Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu vẫn ở chung một phòng. Một tì nữ đem hai tách trà táo đỏ đến phòng của hai người. Nhưng nàng ta không vội bước vào mà dừng chân một chút, bỏ thứ thuốc gì đó vào trà, sau khi xác nhận không có gì sơ xuất thì mới gõ cửa phòng:

"Thiếu gia, phu nhân. Nô tì đem trà đến cho hai người"

Tôn Từ Y cũng để nàng ta vào.

"Trà táo đỏ sao? Có vẻ rất ngon"

Trương Từ Hiểu liếc nhìn tách trà:

"Vâng ạ, Tướng quân đã dặn nô tì phải pha trà táo đỏ cho thiếu gia và phu nhân hằng ngày để bồi bổ cơ thể"

Đặt trà xuống bàn, tì nữ nhanh chóng rời đi. Tôn Từ Y đang định uống thử thì bị Trương Từ Hiểu ngăn lại:

"Đừng uống, cô ta là người của Trương Tướng quân, không đáng tin. Nếu nàng muốn uống có thể bảo Thất Nguyệt pha trà cho nàng"

Tôn Từ Y cũng nghe theo, tối hôm đó hai người không hề động vào trà táo đỏ.

Sau hai ngày hai người quyết định quay về kinh thành, trong suốt hai ngày đó Cố Du Xuân luôn bám lấy viên trang không rời, nếu còn tiếp tục ở lại không sớm thì muộn Tôn Từ Y sẽ chết ngộp vì quy tắc xử sự với công chúa.

Vừa về đến phủ Tôn Từ Y đã phải dùng thuốc bổ. Cô chỉ muốn nôn thứ thuốc kia ra hết, nhưng vì Trương Tướng quân cô phải nuốt xuống.

Và từ đó về sau Tôn Từ Y ngày nào cũng phải uống cả tấn thuốc bổ, Trương Từ Hiểu cũng đã trốn đến quân doanh để luyện tập.

"Cha ơi, không khéo sẽ bổ quá mà chết mất"

"Không chết được đâu, uống vào rất tốt đấy"

Cho dù Trương Tướng quân phải ra trận đột ngột thì vẫn còn có rất nhiều người theo dõi cô uống thuốc. Tuy là công vụ có bận rộn nhưng Trương Tướng quân vẫn luôn dành thời gian cho con dâu.