Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 6: Cứu mạng




Đêm đó Trương Từ Hiểu an vị nằm cạnh Tôn Từ Y, nến trong phòng vẫn không hề tắt.

Đột nhiên Tôn Từ Y quay qua ôm lấy Trương Từ Hiểu khiến hắntỉnh giấc, còn gác chân lên hắnnữa. Chàng trai không khỏi hoang mang.

"Cô ta bị sao vậy? Sao tự nhiên lại ôm mình?"

Nhìn chăn và gối của cô nằm lăn dưới sàn hắn cũng hiểu ra:

"Rốt cuộc cô ta đã lăn mấy vòng thế?"

Tôn Từ Y co người vì lạnh. Nghĩ thế nào mà Trương Từ Hiểu lại kéo chăn đắp cho cô, cũng không đẩy cô ra. Hắn cũng từ từ say giấc, cảm giác ấm áp khiến người ta dễ chịu.

Sáng hôm sau, tuyết đã rơi dày đặc cả sân sau.

Trương Từ Hiểu vừa tỉnh giấc đã không thấy Tôn Từ Y đâu nữa. Nhìn ra cửa sổ hắn đoán bây giờ mới là giờ mão.

Lạc Dụng gõ cửa phòng, khi được sự cho phép của chủ tử hắn mới bước vào.

"Chúc thiếu gia có một ngày tốt lành"

"Tôn Từ Y đâu?" Trương Từ Hiểu hỏi

"Thiếu phu nhân đã thức dậy từ sớm để gặp Tướng quân, vì thấy thiếu gia mệt nên cô ấy đã không gọi người dậy"

Lúc này Tôn Từ Y đang dùng bữa sáng với Trương Tướng quân. Ông gắp rất nhiều thức ăn vào bát cô.

"Ăn nhiều vào mới mau lớn được"

"V...vâng" Tôn Từ Y miễn cưỡng ăn hết đồ trong bát.

Khi chỉ có hai người và đám hạ nhân Trương Tướng quân luôn là người nở nụ cười hiền hậu, còn rất quan tâm con dâu, nhưng khi Trương Từ Hiểu xuất hiện là ông lại tỏ vẻ không vui vì thái độ của con trai.

Tôn Từ Y nhìn Trương Tướng quân bắt đầu phân tích:

"Trương Tướng quân này...ông ta không hẳn là người xấu. Dù có nghiêm khắc với Trương Từ Hiểu nhưng ông ta đối xử với mình rất tốt, không bao giờ la mắng mình"

"Về yến tiệc trong cung, con cùng A Hiểu chuẩn bị đi nhé"

Câu nói của Trương Tướng quân đã kéo cô ra khỏi suy nghĩ của mình. Tôn Từ Y nhẹ nhàng đáp:

"Vâng ạ, cha yên tâm"

"Ta biết A Hiểu đối với con rất lạnh nhạt, nhưng con đừng lo. Đợi vài ngày nữa nó tự khắc sẽ quen với con" Trương Tướng quân cười hiền hậu.

Nụ cười ấm áp của ông ta khiến Tôn Từ Y có chút sợ hãi, cô nghĩ thầm:



"Nếu tôi không động tay làm quen với con trai ông sợ là đến cả nhìn quý tử của ông cũng không thèm!"

Dùng bữa xong Tôn Từ Y quay về phòng. Lúc này Thất Nguyệt đang dọn dẹp lại phòng thấy cô vào vội hành lễ:

"Tiểu thư"

Thất Nguyệt là tì nữ riêng của Tôn Từ Y do Trương Tướng quân đích thân chọn, Thất Nguyệt có vẻ trạc tuổi cô.

"Thiếu gia đâu?"

"Thiếu gia vừa tỉnh giấc đã rời đi. Nghe nói thiếu gia muốn đến hội "Bình giảng thơ văn" của Nhã Đồng tiên sinh"

"Hội bình giảng thơ văn của Nhã Đồng tiên sinh?"

Tôn Từ Y bỗng thấy bất an, cô nhớ mang máng ở hội bình giảng có sự kiện gì đó xảy ra, vì sự kiện này không được ghi ra chi tiết nên cô không nhớ nổi.

"Tiểu thư, cô nghĩ gì mà chăm chú vậy?" Thất Nguyệt tò mò

Tôn Từ Y chỉ lắc đầu rồi mỉm cười:

"Thất Nguyệt à, ta muốn ra ngoài may hai bộ y phục cho yến tiệc"

"Vâng, để nô tì chuẩn bị đồ cho người"

Tôn Từ Y nghĩ mãi không ra, cô đưa tay đập vào đầu mình.

"Ahhh! Rốt cuộc là có sự kiện gì cơ chứ?"

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Thất Nguyệt lo lắng

"Ta không sao, ta không sao"

Thất Nguyệt đem áo choàng khoác vào cho chủ tử, cả hai cùng ra ngoài.

"Để Thất Nguyệt đi gọi phu xe"

Tôn Từ Y vội kéo lấy tay Thất Nguyệt:

"Không cần đâu, ta muốn đi bộ"

Tuyết đã ngừng rơi, đến trước Tiểu viện Nhã Đồng, Tôn Từ Y dừng lại nhìn một chút. Đoàn người ra vào chen chúc cả lối vào Tiểu viện.

"Thất Nguyệt, sao bọn họ lại hào hứng thế?" Tôn Từ Y hỏi nhỏ



"Thất Nguyệt nghe nói Nhã Đồng tiên sinh phong nhã, anh tuấn, giỏi thơ văn, là mẫu người mà các cô gái trong kinh thành đều mê mệt"

"Có chuyện này sao?"

Tôn Từ Y tiến lên định bước vào trong nhưng lại bị hai thị vệ bên ngoài chặn đường.

"Hai đứa nhóc các ngươi muốn làm gì?"

"Vị đại thúc này...tiểu nữ nghe nói Nhã Đồng tiên sinh mở hội bình chọn nên mới muốn vào xem" Tôn Từ Y cười thân thiện

"Không được, ở đây không cho trẻ con vào, đi về đi"

"Thúc thúc à, ta thật sự rất muốn xem mà"

Bỗng Mạnh vương gia bước đến. Mạnh vương chỉ lớn hơn Tôn Từ Y 2 tuổi, là một người văn võ song toàn, mê thơ văn.

"Đây không phải là thiếu phu nhân của Phủ Tướng quân sao?"

Tôn Từ Y mỉm cười, cô hành lễ:

"Mạnh vương điện hạ, ngài nhận ra ta sao?"

"Thật ra trước đây ta có thấy thiếu phu nhân mấy lần, không ngờ thiếu phu nhân cũng có hứng thú với thơ"

Hai thị vệ nhìn nhau, không ngờ đứa bé mình vừa xua đuổi lại là thiếu phu nhân tướng quân phủ. Vì thấy Tôn Từ Y cũng thích thơ văn nên Mạnh vương đã để cô vào cùng.

Bên trong đã chật kín người, thậm chí đến cả chỗ đứng cũng khó tìm. Vì có Mạnh vương gia nên Tôn Từ Y mới có thể vào trong và nhìn rõ dung mạo của vị Nhã Đồng tiên sinh kia.

"Đúng là dung mạo anh tuấn, nhưng Mạnh vương điện hạ đâu?" Tôn Từ Y phát hiện mình đã bị lạc.

Ở trong đám người cô cũng thấy được bóng dáng Trương Từ Hiểu, hắn ta có vẻ chăm chú lắm.

Lúc này cô cũng nhớ ra sự kiện kia, ở hội bình giảng Trương Tướng quân là muốn mưu hại Mạnh vương gia và Trương Từ Hiểu. Cô nhìn lên trần nhà và xác định vị trí cây xà ngang.

Trong lúc Nhã Đồng đang nói về bài thơ của một vị giấu mặt nào đó thì một miếng gạch trên trầm rơi xuống khiến mọi người phải chú tránh xa. Cây xà ngang trên trần nhà bất chợt rơi xuống, mọi người hoảng loạn bỏ chạy. Xui cho Trương Từ Hiểu đứng ngay dưới đó, vốn dĩ hắn có thể dùng hàn băng đẩy lùi nó nhưng vì sợ làm hại đến người khác hắnchỉ nhắm chặt mắt. Lần này Trương Từ Hiểu chết chắc.

Nhưng giữa lúc đó Tôn Từ Y chạy đến, cô ôm lấy Trương Từ Hiểu dùng lực đẩy cả hai sang một bên. Xà ngang rơi xuống làm đồ vật xung quanh bị chấn động, may mắn hai người không sao.

Tôn Từ Y nằm rạp trên người Trương Từ Hiểu mà thở dốc vì sợ hãi. Suýt nữa cô cũng chết rồi.

Trương Từ Hiểu mở to đôi mắt của mình, cả hai cùng nhìn nhau. Mạnh vương gia chạy đến:

"Thiếu gia thiếu phu nhân của tôi, hai người không sao chứ? Mau đứng dậy đi đừng phát đường nữa"

Mạnh vương gia kéo Tôn Từ Y đứng dậy, hắn mới phát hiện ra chân của cô đã bị mảnh vỡ bình hoa làm bị thương, đang chảy rất nhiều máu. Trương Từ Hiểu và Tôn Từ Y nhìn đối phương bằng ánh mắt kì lạ.