Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 227






Leng keng.

Dung Mị đột nhiên trở người phác gục Dạ Mặc Thần lên trên giường, hôn môi vẫn tiếp tục, chẳng qua tay nhỏ bắt đầu không an phận lần mò đến đai lưng của hắn.

Dạ Mặc Thần sửng sốt rời đi môi nàng, bắt lấy cổ tay tinh tế không xương kia, giọng nói khàn khàn ám trầm: "Nàng đây là muốn làm gì?"

"Còn không rõ ràng sao? Ta muốn chàng, ngay bây giờ liền phải." Khuôn mặt ửng hồng tràn đầy nghiêm túc, lời nói lại làm Dạ Mặc Thần có chút dở khóc dở cười.

"Đừng nháo, còn chưa tới lúc. Nàng thế này là đang đùa với lửa biết không?" Tuyệt sắc mỹ nhân trong lồng ngực, không ai sẽ không động tình.

"Là chàng câu dẫn ta trước." Dung Mị ở bên tai hắn thổi khí, hành động này không nghi ngờ gì là kích thích Dạ Mặc Thần.

Tiểu yêu tinh này, rốt cuộc là ai đang câu dẫn ai!

"Mị Nhi, vết thương của nàng vẫn chưa khỏi." Dạ Mặc Thần giữ vững lí trí nói.

Dung Mị tức khắc buồn bã: "Chàng chính là chê ta xấu!"

"Ta không có ý đó."

"Vậy chính là ghét bỏ ta bị mù." Nàng tiếp tục nói, một bộ tuyệt đối không buông tha cho hắn.

Dạ Mặc Thần biết nàng nói giỡn, nhưng trong lòng vẫn thực thương tiếc áy náy. Chỉ cần là thứ Mị Nhi muốn, đừng nói là chính bản thân mình, ngay cả ngôi sao ánh trăng hắn cũng sẽ hái xuống cho nàng. Nguyên bản hắn muốn đem lần đầu tiên lưu đến đêm tân hôn, ngờ đâu tiểu yêu tinh này lại gấp không chờ nổi như thế.

Hắn vuốt ve mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Không hối hận?"

Biểu tình của Dung Mị trong giây lát hơi mất tự nhiên, nhưng chớp mắt đã hoá thành kiên định, "Không hối hận!"

Lập tức, Dạ Mặc Thần khinh thân đem vị trí của hai người hoán đổi, "Tiểu yêu tinh, là nàng tự nói, hiện giờ có hối hận cũng không kịp rồi."

Đôi tay ngó sen ôm lấy cổ nam nhân, dùng hành động đáp lại hắn.

Chẳng mấy chốc, quần áo của hai người đều rút đi, Dạ Mặc Thần để lại trên người Dung Mị từng đạo dấu vết thuộc về hắn. Độ ấm trong phòng ngày càng cao, hai thân ảnh giao triền không rời.

"Thần..." Dung Mị ánh mắt mê ly, vô ý thức kêu.

Dạ Mặc Thần đột nhiên cảm thấy,đây chính là âm thanh êm ái dễ nghe nhất thế gian.

Sau đó lại nghe nàng bổ sung một câu: "Không được phép lâm trận bỏ chạy!"

"Được, không chạy." Hắn cúi đầu hôn nàng, tận lực ôn nhu: "Ôm chặt ta."

"A!..." Cảm giác xé rách truyền tới, cho dù trước đó Dạ Mặc Thần luôn nỗ lực lấy lòng nàng nhưng lần đầu phá thân vẫn làm Dung Mị đau đến hoài nghi nhân sinh.

Không sao... khiến cho nàng điên cuồng một lần đi, đêm nay thôi, nàng muốn để lại cho hắn hồi ức tốt đẹp nhất.

Tối nay, chú định là một đêm không ngủ.

Xào xạc---

Một bóng người vô thanh vô tức rơi xuống trước phòng. Dạ Nhất canh giữ bên ngoài lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm người đến. Là một người quen.

"Nhìn thấy bổn điện, rất kinh ngạc sao?" Thiếu nữ thong dong bước lại gần cửa phòng.

Dạ Nhất giơ tay chặn nàng lại, vẻ mặt cảnh giác, "Đứng lại! Ngươi đến đây làm gì!"

"Bổn điện muốn đưa Phượng Miên Miên đi." Bạch Lăng không hề che dấu mục đích của mình.

Dạ Nhất đương nhiên không đồng ý: "Không thể được!"

"Ha, chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn cản bổn điện?" Bạch Lăng cao ngạo nói, trong mắt không hề che dấu khinh thường. Sở dĩ thẳng thắn nói ra mục đích của mình là vì căn bản không đem Dạ Nhất bỏ vào trong mắt!

Bạch Lăng nhấc chân, vững vàng đạp lên trước ngực Dạ Nhất, lực đạo cực kỳ lớn. Dạ Nhất chỉ cảm thấy lồng ngực dâng lên một trận khí huyết cuồn cuộn, há mồm hộc ra một ngụm máu to, thân thể bị đạp bay ra đất.

Một chiêu!

Thiếu nữ thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn chính mình, một chiêu liền có thể đánh bại hắn! Nguyên Anh và Kim Đan cảnh cách nhau cả một cái bầu trời!

"Khụ khụ... Đứng lại!... Không được đi..." Da Nhất chống đỡ thân thể bò dậy.

Ánh mắt Bạch Lăng xẹt qua một tia hiểm ác thú vị, "Nha, không nghĩ tới ngươi còn rất trung thành. Nằm đó giả chết không phải được rồi sao, một hai phải cản trở bổn điện làm việc?"

"Thập Nhất hoàng tử giao cho ta trông chừng Phượng cô nương, đương nhiên sẽ không để ngươi mang nàng đi!"

"Ha hả, tốt, cực kỳ tốt! Chẳng qua..." Bạch Lăng cất bước lại gần Dạ Nhất, không chút lưu tình lại cho hắn một chân!

"Ở trước thực lực tuyệt đối, kẻ yếu hơn bổn điện đều là con kiến! Ngươi lại có tư cách gì mà đòi phản kháng?"

Dạ Nhất vừa gian nan vực dậy lại bị Bạch Lăng đạp nằm sấp xuống, phủ phục ở dưới chân nàng. Đôi mắt hắn đỏ lên: "Bạch Lăng! Không cần khinh người quá đáng!" Hắn đường đường là một đại nam nhân, thế nhưng bị một nữ tử đạp xuống dưới chân, hơn nữa nàng còn là ma tộc!

Dạ Nhất chưa bao giờ cảm thấy phẫn uất nhục nhã như vậy, nắm tay nổi đầy gân xanh bấu chặt vào trong đất.

Rắc! Trên lưng mất đi trọng lượng, ngược lại, đế giày tinh xảo trực tiếp dán lên mặt Dạ Nhất! Bạch Lăng cười lạnh:

"Ta chính là khinh người đó, thì tính sao?"

"Phốc! Khục khục khục!" Dạ Nhất vừa đau vừa hận, linh khí trong người trở nên tán loạn, thở dốc lại nói không nên lời.

Nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của hắn, Bạch Lăng cũng hết hứng thú chơi đùa, trong ánh mắt phẫn hận của Dạ Nhất nghênh ngang đem Phượng Miên Miên biến mất khỏi phòng.

"Bạch! Lăng!!!" Nam tử gằn giọng lẩm bẩm, con ngươi nhuộm màu đỏ ngầu hung ác, mang theo một tia tà ám.

Nàng tốt nhất nên cầu nguyện chính mình vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy đi, rồi sẽ có một ngày hắn đè ép nàng xuống dưới người, rửa sạch mối nhục ngày hôm nay!

...----------------...

Ánh trăng len qua khe cửa chiếu vào phòng, sau màn lụa mỏng là thân ảnh đôi tuyệt sắc mỹ nam nữ, yên tĩnh hài hoà như một cặp thần tiên quyến lữ.

Dung Mị trước tiên mở mắt, nhìn tuấn nhan ngủ say bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng. Nâng lên cánh tay như tuyết liên, phía trên trống rỗng. Đồng Tâm kết, đã tháo xuống.

"Quả nhiên là vậy, thần kỳ thật..." Dung Mị cảm thán.

Mặc dù đã động tay động chân làm Dạ Mặc Thần ngủ say nhưng vì đề phòng hắn tỉnh lại trước dự kiến, nàng vội vàng xuống giường mặc quần áo. Vừa đứng dậy liền phát hiện hai chân mềm nhũn vô lực, nếu không phải nàng nhanh tay lẹ mắt bắt lấy thành giường thì e là đã ngã xuống đất.

Ngao ngao ngao, thì ra những quyển tiểu thuyết đó nói đều là thật sao! Lúc trước nàng còn không tin tưởng nghĩ rằng nó miêu tả quá lố, nào ngờ chân chính trải nghiệm mới biết... Nàng quả thật là một tấm chiếu mới, hic!

Dung Mị cắn răng không quay đầu lại rời đi. Nàng sợ một khi nhìn lại thì sẽ không đi được nữa.

Đêm đen đặc, nhưng đối với Dung Mị không có gì khác biệt, dù sao nàng cũng chẳng nhìn thấy. Nàng bước đi có chút rối loạn, không cẩn thận va vào một người.

"Thành thật xin lỗi, ta đang vội."

Dung Mị không biết mình va phải ai, xin lỗi rồi tiếp tục chạy đi.

Trong đêm tối, một đôi đồng tử lục sắc giống như đèn pha phản quang, giờ phút này đang dõi theo phương hướng mà hồng y thiếu nữ rời đi, thật lâu không chớp mắt.

"Thiếu chủ, chúng ta trở về thôi?" Một người phía sau hắn cung kính nói.

"Thiếu nữ vừa rồi... Nàng là ai?"

"Nàng hình như là vị hôn thê của Minh Vương."

Vị hôn thê? Mục Thiếu Trì nhíu mày, ngực vô cớ khó chịu.

"Ta... có quen nàng không?"

"Chuyện này thuộc hạ không rõ."

Mục Thiếu Trì trầm mặc, hắn cũng không rõ lắm. Nếu như quen, vì sao hắn không thể nhớ ra nàng là ai? Nếu như không quen, vì sao hắn sẽ cảm thấy khó chịu, giống như có một tảng đá đè nặng trong lòng vậy.

"Đi thôi." Mục Thiếu Trì lắc đầu, bước về hướng ngược lại.

Có một vài chuyện, một vài người, chung quy là đã bỏ lỡ...