Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 420




Nói rất đúng, rất có đạo lý, nàng không có từ ngữ nào nói lại được.

“Đáng tiếc, Đỗ gia vẫn còn một người sống sót.”

Trong lòng Linh Diên lộp bộp, đột ngột ngẩng đầu: “Không lẽ ngươi muốn tìm hắn báo thù?”

“Ta có nói với ngươi là bổn cô nương muốn báo thù sao?”

Vừa dứt lời, hình như nàng ta nghĩ tới cái gì đó, bất giác nhìn về phía Linh Diên, đột nhiên cười khẽ.

“Lại nói tiếp thì hình như ngươi cực kỳ chú ý đến Vệ gia nhỉ? Thế nào, nghe giọng điệu này của ngươi, không phải là biết ta muốn tìm ai báo thù rồi chứ? Lo lắng ta sẽ tìm đến hắn sao? Ngươi biết hắn?”

“Ha ha, ngươi đúng là biết nói đùa, sao ta có thể quen biết hắn chứ? Chẳng qua là phản xạ có điều kiện sau khi nghe vậy thôi. Vả lại, ngươi muốn tìm ai báo thù là chuyện của ngươi, hình như có liên quan gì với ta đâu. Nếu ngươi muốn đi thật thì ta có thể ngăn ngươi được sao?”

Mạnh Linh nhìn nàng một cái thật kỹ, hiển nhiên là không tin lý do thoái thác của nàng: “Ha ha, phản xa có điều kiện? Còn nói ngươi không biết? Nếu thật sự không biết thì sao ngươi lại có phản ứng như vậy? Giữa những người xa lạ sẽ có phản ứng vậy sao?”

Ánh mắt Linh Diên trầm xuống: “Thế nào? Không phải Mạnh cô nương muốn truy hỏi đến ngọn nguồn chứ?”

Mạnh Linh cười nhạt: “Theo ta được biết, trong số những gia tộc bị Đỗ gia liên lụy thì ta và người của Đỗ gia kia không phải là người duy nhất sống sót. Nói cách khác, dưới thủ đoạn độc ác của Vệ Du Sâm vẫn còn lại không chỉ hai người bọn ta đâu.”

Linh Diên nhìn chằm chằm: “Thì sao? Ngươi muốn nói gì?”

“Nếu bọn ta thật sự muốn hắn chết thì ngươi nghĩ hắn sẽ sống được tới bây giờ sao? Chẳng lẽ người hận hắn chỉ có mỗi mình ta, không còn ai khác sao? Dù sao năm đó gia tộc bị Đỗ gia liên lụy không ba mươi thì cũng có hai mươi, con số này trông thì nhỏ nhưng tụ tập lại thì lại đáng sợ thế nào!”

Linh Diên mím môi, nàng ngước mắt nhìn nàng ta một cái rồi hạ mắt xuống, không nói gì.

Mạnh Linh lại không quan tâm: “Nhưng thật là đáng tiếc, ta chỉ tra được những người sống sót lệ thuộc Tử hoàng cung, được môn chủ Sát môn quản lý, nhưng môn chủ Sát môn này lại là nhân vật bí ẩn như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, không biết Phượng cô nương có quen biết không?”

Linh Diên khẽ nhíu mày, hiển nhiên là không nghĩ tới nàng ta lại chuyển sự chú ý sang Tử Hoàng cung.

Tử Hoàng cung, là Tử Hoàng cung của nghĩa phụ?

Môn chủ Sát môn, chẳng lẽ là… Thượng Quan Tình Hi?

Nhắc đến nữ nhân này, Linh Diên bất giác nhíu mày, tuy Vệ Giới đã giải thích lai lịch của nàng ta với nàng rồi nhưng Linh Diên vẫn không thể thích nổi nàng ta. Còn lí do thì ngay cả chính nàng cũng không nói được. Linh Diên cau mày, không hờn không giận hừ một tiếng.

“Ta mời ngươi đến không phải để thảo luận với ngươi về những người không liên quan. Mạnh Linh, không phải giờ ngươi nên giải thích một chút sao. Đã cắt đứt quan hệ nhiều năm rồi sao đột nhiên lại xuất hiện ở gần Phượng Trì sơn trang vậy, ngươi muốn làm gì?”

“Ha ha, chuyện này vốn là ngươi mở đầu mà. Thế nào, giờ ngươi nói muốn chấm dứt thì chấm dứt sao?”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Không biết Phượng cô nương có hứng thú muốn tiếp tục hợp tác với ta không?”

Linh Diên nhíu mày: “Đừng bảo là Mạnh cô nương nghĩ ta vẫn cần sự trợ giúp của ngươi như bốn năm trước nhé? Dù sao thì hiện giờ muốn tìm hiểu tin tức về Long đế quốc thì hình như cũng đâu khó khăn như mấy năm trước.”

Mạnh Linh cũng biết hiện giờ Long đế quốc đã không còn hạn chế nhiều như trước với những người may mắn còn sống sót của đại lục Tứ Phương rồi. Chỉ cần ngươi không bị lây nhiễm thì sẽ đến được Long đế quốc, sẽ được Long đế quốc thống nhất sắp xếp. Tuy không thể đi lại tùy ý ở Long đế quốc nhưng cũng sẽ sắp xếp thỏa đáng cho ngươi.

Ai bảo kẻ gây họa cho đại lục Tứ Phương thành như vậy không phải người nào khác mà là con của Long Hạo Thiên chứ?

Dù Long Hạo Thiên không thích đại lục Tứ Phương nhưng cũng không có lý do gì bỏ qua người của đại lục Tứ Phương, cũng vì ông ta phá lệ cho ân huệ nên người của đại lục Tứ Phương mới có thể được sắp xếp ở trong một thành trì gần Long đế quốc.

Đương nhiên, những người có thể tiến vào thành trì ấy phải có võ công cao cường hoặc là phải có thân phận địa vị, nếu không thì không đợi bọn họ qua đến đây cũng đã trở thành bữa ngon cho tang thi rồi.

“Vậy hẳn ngươi rất tò mò sao ta lại xuất hiện ở đây nhỉ?”

Linh Diên bình tĩnh nhướng mày: “Đúng, ta tò mò, ta không chỉ tò mò điều này mà còn muốn biết năm đó vì sao ngươi lại trở thành người của Long Khôn, vì sao năm đó ngươi lại đặt hy vọng cuối cùng của Long Khôn trên người Vệ Du Sâm. Tất cả điều đó ta đều tò mò, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì? Ngươi có nhu cầu gì, cứ việc nói, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta thì ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải hợp tác với ta.”

Linh Diên cười ha ha: “Nhưng mà ta không có điều kiện gì trao đổi ngang bằng với ngươi đâu?”

Mạnh Linh vừa nghe vậy thì lập tức nói với nàng: “Không, ngươi có điều kiện, đơn thuốc, ngươi đưa đơn thuốc giải độc cho ta, ta có thể nói tất cả cho ngươi.”

Linh Diên lơ đễnh bĩu môi: “Làm sao ta có thể chứng minh những lời ngươi nói là thật chứ?”

Mạnh Linh cũng không mập mờ, lập tức nói: “Phượng cô nương, ngươi và ta đã hợp tác nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ còn không biết nhau là ai sao, chưa đủ hiểu nhau sao? Ngươi nghi ngờ ta, vậy hẳn ta cũng có thể nghi ngờ đơn thuốc của ngươi chứ?”

Mạnh Linh vốn muốn bắt chẹt một câu, không ngờ Linh Diên vừa nghe vậy thì lại tự tin hất cằm lên.

“Đơn thuốc của ta có phải thật hay không căn bản không cần đến sự khẳng định của ngươi, tùy tiện tìm một người thử là biết, nhưng của ngươi thì sao, có ai chứng minh. Năm đó chúng ta hợp tác rất vui vẻ, thái độ của ngươi đúng là khiến ta tin tưởng. Nhưng ngay cả vậy thì không phải nói cắt đứt là cắt đứt sao? Đã qua bốn, năm năm rồi, ngươi bảo ta làm thế nào có thể tin là ngươi vẫn còn là Mạnh cô nương kia chứ? Còn nữa, năm đó không hiểu sao ngươi cắt đứt liên hệ với ta còn không giải thích rõ ràng, giờ ngươi bảo ta làm thế nào tin tưởng ngươi, làm sao mà tiếp tục hợp tác với ngươi?”

Lời của Linh Diên khiến Mạnh Linh lập tức im lặng, cũng may nàng không sốt ruột, cứ như vậy bình tĩnh liếc nhìn nàng ta.

Lần đầu tiên hai người chìm vào im lặng hơn một khắc đồng hồ.

Ngay khi Linh Diên nghĩ rằng nữ nhân này cứ định như vậy mãi, không ngờ nàng ta lại đột nhiên phá vỡ sự im lặng, thản nhiên nhìn về phía nàng.

“Đầu tiên, ta rất cảm ơn ngươi vì sau khi chúng ta gặp lại đã không đề cập đến hai từ ‘làm phản’ hay ‘phản bội’ mà chọn từ ‘không rõ ràng’ để tóm lược. Vả lại, ta rất hiếu kỳ, sao ngươi lại biết ta là Mạnh cô nương? Sau khi gặp mặt lại còn dùng thân phận hiện tại quang minh chính đại đến gặp ta, ngươi không sợ ta sẽ phản bội ngươi lần thứ hai sao?”

Linh Diên đối diện với ánh mắt thận trọng của nàng ta, bất giác mỉm cười.

“Nói đúng ra thì năm đó ngươi cũng không tính được gọi là phản bội, chỉ là cắt đứt tất cả liên hệ với ta thôi, tuy rằng ta không biết ngươi có biết nhiều về ta hay không nhưng ta cảm thấy có lẽ ngươi cũng biết không ít về ta. Nhưng cũng nhiều năm rồi mà Phượng Trì sơn trang chưa từng bị người ngoài quấy nhiễu, chỉ bằng điểm này thôi ta cũng phải kính ngươi một ly! Còn về tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây, làm sao ta lại nhận ra người thì ta tự có cách của ta. Mà ta quang minh chính đại mời ngươi đến cũng vì nể mặt ngươi năm đó chưa từng làm chuyện gì quá đáng với Phượng Trì sơn trang của ta mà thôi.”

Mạnh Linh đã nghĩ đến vô số khả năng, chỉ duy nhất không nghĩ đến nha đầu này lại lấy hai chữ “tin tưởng” chặn câu tiếp theo của nàng ta lại.

Trong một khoảnh khắc, hai người ngồi đối diện nhau mà trong lòng ngổn ngang cảm xúc, không biết là cảm xúc gì.

“Nếu ta nói không phải vì ta không muốn vạch trần ngươi mà là vì ta hoàn toàn không biết tên giả của ngươi là ai thì ngươi có tin không?”

Linh Diên cười ha ha, lắc đầu nhẹ: “Ta không tin. Với sức ảnh hưởng của Mạnh cô nương ngươi ở Long đế quốc thì dù bọn ta có dùng tên giả như trước kia thì cũng có thể nhận ra được một ít dấu vết khác thường được để lại mới đúng. Dù ngươi không thể chắc chắn, nhưng ngươi xuất hiện ở đây thì cũng đã chứng minh suy đoán của ngươi rồi, phải không?”

Mạnh Linh thở dài một hơi tỏ vẻ tiếc nuối: “Không hổ là Linh Diên, phản ứng nhanh như vậy.”

Đôi mắt xinh đẹp của Linh Diên lập tức nheo lại vì câu nói của nàng ta: “Linh Diên?”

“Ngươi có thể lừa được người khác nhưng không thể lừa được ta đâu, nha đầu, trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy. Đại tiểu thư Phượng Trì sơn trang có thể ngăn cản sự kiện khi bệnh độc mới bắt đầu ở đại lục Tứ Phương, không lâu sau Phượng vương phi Linh Diên của Phượng vương phủ lại ngăn cản được thi độc ở Bất Dạ thành, mà tuổi của hai người này lại xấp xỉ nhau…”

“Nhưng ngoại hình của bọn họ lại khác biệt như trời và đất!” Linh Diên không chút khách khí nói ra sự khác biệt lớn nhất giữa bọn họ.

Mạnh Linh nghe xong, vuốt vuốt cằm, hơi đăm chiêu gật đầu.

“Đúng vậy, về điểm này thì vẫn không thể lý giải được, mỗi khi ta liên hệ hai người với nhau thì đều sẽ bị vấn đề này gây khó dễ. Nhưng ngươi phải biết là cùng một con đường sẽ có vô số lối rẽ. Nếu mỗi con đường đều có thể thông đến đây thì chứng tỏ ta không đi sai đường, nhưng tại sao vẫn không thông chứ? Mọi người đều theo quán tính đi tìm hiểu nguyên nhân bên ngoài, lại xem nhẹ việc thật ra bản thân cũng tồn tại rất nhiều khả năng gần như không thể. Mà việc ta phải làm chính là biến cái không thể thành có thể, biến cái có thể thành khẳng định.”

Suy luận khó hiểu của Mạnh Linh đã thuyết phục được Linh Diên: “Cho nên, ngươi làm thế nào để ra khỏi ngõ cụt này?”

Mạnh Linh nghe vậy không kiềm được bật cười: “Chuyện này thì có gì khó? Linh Diên ngươi là ai? Phượng Nguyên lại là ai? Đều là những cao thủ song tu y độc, muốn tùy ý biến hóa thân thể, điều chỉnh dáng người còn không phải chuyện nhẹ nhàng như thường thôi sao?”

Linh Diên đợi gần nửa ngày, hoàn toàn không ngờ lại nhận được đáp án này, nhưng cố tình lời giải thích như vậy nàng lại không thể nói không đúng được, dù sao năm đó đúng là nàng có mấy lần dùng thuốc để chuyển đổi dáng người giữa Phượng Nguyên và Linh Diên mà.

Đáng mừng là trên mặt nàng giờ là khuôn mặt của Phượng Nguyên, mà nàng ta lại chỉ hoài nghi quan hệ giữa Phượng Nguyên và Linh Diên, hoàn toàn không liên tưởng Linh Diên đến những việc khác. Hơn nữa, Linh Diên của bốn năm sau, chỉ sợ ngoại trừ Vệ Giới thì không ai có thể nhận ra được.

“Cho dù như thế thì bốn năm trước không phải Linh Diên đã chết rồi sao?”

“Nhưng ngươi vẫn còn sống, Linh Diên còn sống, giờ đang đứng sờ sờ trước mặt ta đây không phải sao?”

“Lý do!”

Khóe miệng Mạnh Linh hơi cong lên, lạnh lùng mở miệng: “Cái này mà còn hỏi hả? Người hai lần trước đã bóp chết thi độc trong trạng thái vẫn còn trong nôi chính là Linh Diên ngươi, nhiều năm rồi vẫn chưa có người nghiên cứu ra phương pháp và thuốc đối kháng lại thi độc, dù bọn ta có đại sư điều chế thuốc mạnh nhất nhưng cũng không thành công. Nhưng đột nhiên độc lại được giải, còn xuất phát từ Phượng Trì sơn trang các ngươi. Ngoại trừ ngươi thì ta không thể nghĩ ra được ai khác, huống hồ năm đó ngươi chết một cách uất ức như vậy, giờ còn sống trở về hình như cũng đâu có gì kỳ quái đâu?”

Linh Diên: …

Đã đoán ra vô số câu trả lời rồi nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng ta lại dùng phương án loại trừ đơn giản nhất chứ?

Ha ha, không biết là nên vui hay nên khóc bỏ chạy đây.

“Không ngờ ngươi lại nghĩ vậy, độc này ngoại trừ Linh Diên thì không ai có thể hiểu rõ và chống lại nó sao?”

“Chỉ sợ ngươi còn không biết rồi? Năm đó ngươi nghiên cứu ra loại thuốc kháng ở Bất Dạ thành đã thực sự phát huy tác dụng, người bình thường sau khi bị tang thi cắn thì trong vòng một giờ sẽ phát bệnh, mà những người uống thuốc của ngươi lại có thể kéo dài đến ba ngày.”

Linh Diên nhíu mày. Ba ngày sao? Nàng đúng là không biết.

“Mấy năm này thi độc đã biến hóa mấy lần rồi, đã trở nên hung tàn và nguy hiểm hơn trước, nó không chỉ biến dị với tốc độ nhanh hơn, ngay cả sự nhanh nhẹn của tang thi cũng đột phá, nhanh đến mức hoàn toàn không để bọn họ có thời gian nghiên cứu. Nhưng bất luận bọn họ nghiên cứu thế nào thì vẫn không đạt được thành tựu như Phượng Nguyên, Linh Diên mới mười, mười một tuổi. Ngươi nói xem, thuốc giải này ngoại trừ Linh Diên có thể nghiên cứu ra thì còn ai có thể làm được?”

Linh Diên quay đầu lại nhìn nàng ta, chế nhạo liếc nàng ta một cái: “Vậy thì sao? Ta phải thừa nhận ta là Linh Diên hả?”

“Không, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không thì ngươi chính là Linh Diên, Linh Diên chính là Phượng Nguyên, đó chính là sự thật. Nhìn xem, trong tên không phải cũng đều có một chữ Diên sao?”

“Ha ha, đó là suy nghĩ của các ngươi thôi, ta không thừa nhận thì các ngươi làm được gì? Hơn nữa Linh Diên đã chết, người còn sống chỉ có ta… Phượng Nguyên!”

“Chỉ sợ… đã muộn rồi.”

Ánh mắt Linh Diên lạnh xuống: “Ý ngươi là gì?”

“Không có ý gì cả, chỉ là muốn báo cho ngươi một câu, ngươi đã bị người ta theo dõi rồi, thật không may, đối phương biết ngươi là Linh Diên, biết ngươi là một cao thủ dùng độc, biết y thuật của ngươi siêu phàm, biết mọi thứ của ngươi rồi. Thủ đoạn của người này cực kỳ độc ác, từ lâu đã coi ngươi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, chỉ hận không thể lập tức loại trừ ngươi thôi!”

Lời của Mạnh Linh khiến ánh mắt Linh Diên trầm xuống: “Là ngươi?”

“Ha ha, ngươi nói cũng không sai, đối phương chú ý đến ngươi cũng đúng là vì ta. Nhưng nếu nói đến ngọn nguồn thì phải truy ngược lại chỗ Hồng Tà, dù sao thì nếu không phải Hồng Tà và Long Khôn luôn nhắc đến ngươi thì sao nàng ta lại ghi nhớ ngươi trong lòng chứ?”

Lời của Mạnh Linh vẫn còn rất nhiều chỗ mơ hồ, nhiều đến mức Linh Diên cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng nữa, sắp quện lại thành hồ dán rồi, nàng ngơ ngác quay đầu.

“Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hiện giờ ngươi đang đi theo người này sao? Là người này đã trực tiếp gây nên sự diệt vong của Bất Dạ thành?”

Mạnh Linh cười cười không nói: “Cây to đón gió, hơn nữa người này còn là người thân nhất của Hồng Tà, ngươi nói xem nàng ta sao có thể bỏ qua cho ngươi chứ?”

Quan trọng nhất là thứ ma quỷ kia lại yêu Long Khôn sâu đậm, mà không may cái chết của Long Khôn lại có quan hệ mật thiết với Linh Diên. Nàng bị người kia ghi nhớ, chỉ sợ những ngày sau không yên ổn rồi.

Nhưng mà, so với Linh Diên thì kết cục của nàng ta dường như… cũng chẳng khá hơn là bao nhỉ?

“Có thể đưa đơn thuốc cho ta không?” Nàng ta chia sẻ nhiều như vậy cũng đủ rồi nhỉ?

Linh Diên lạnh lùng nhìn nàng ta, khóe miệng nở một nụ cười khinh thường.

“Đơn thuốc? Mạnh Linh ơi Mạnh Linh, không phải là ngươi nghĩ sau khi ngươi nói ra những điều này thì ta sẽ đưa đơn thuốc cho ngươi chứ? Nếu bây giờ ngươi là cùng một bọn với Long Khôn và Hồng Tà thì ngươi cảm thấy ta sẽ ngu tới mức đưa đơn thuốc cho ngươi sao, đợi các ngươi nghiên cứu phát triển bệnh độc mới hủy diệt thế giới này hả?”

Sắc mặt Mạnh Linh lập tức biến thành màu gan lợn: “Tiểu nha đầu, ngươi dám lật lọng?”

“Ha ha, ta chưa từng đồng ý sẽ đưa đơn thuốc cho ngươi mà, về những lời nói vừa rồi thì đó là do ngươi chủ động nói ra cho ta, cũng đâu phải ta lấy dao kề cổ ép ngươi nói đâu.”

“Ngươi… mấy năm nay ta âm thầm giúp ngươi nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi lại dùng cách này để báo đáp ta sao?”

“Ngươi giúp đỡ Phượng Trì, ta vô cùng cảm kích, nhưng ngươi phản bội ta thì tuyệt đối không thể được. Con người của ta chỉ sợ nợ người khác thôi, nhưng để bày tỏ với sự bố thí của ngươi với Phượng Trì sơn trang thì đây là thuốc giải độc trên người ngươi, lấy thuốc giải đi đi, từ nay về sau chúng ta không có quan hệ gì cả.”

Thân hình Mạnh Linh khẽ lung lay, sắc mặt lập tức tối như màu đất: “Ngươi cứ vậy để ta đi?”

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở lại uống chén trà hả?” Linh Diên đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng ta: “Đừng cho là ta không biết vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây. Năm đó ngươi đột nhiên cắt đứt liên hệ với ta, đi theo Long Khôn làm phản, mà giờ, ha ha, chuyện thuốc giải vừa truyền đến Long đế quốc của các ngươi thì ngươi đã nóng lòng chạy đến đây rồi?”