Nghịch Thiên - Vô Thiên

Chương 17




“Tôi cần anh giúp đỡ...” Nguyễn Kiên đến giờ vẫn còn suy nghĩ những lời của Trần Ngọc Kỳ. Nàng đã đưa hắn về phòng, kể lại câu chuyện của mình, một câu chuyện khiến Nguyễn Kiên thật sự chấn động. Từ câu chuyện của nàng, hắn đã hiểu được vài thứ mà hắn vẫn luôn nghi hoặc trước giờ, hắn cũng nhận thức được mình sẽ đối diện cái gì về sau và có thể lên kế hoạch trước.

Hiện tại chỉ có một vấn đề nan giải, lần đi Hà Nội này hắn sẽ phải đưa nàng đi theo. Nhưng hắn cũng có chuyện lớn tại thân, còn phải giữ bí mật nữa, nếu có nàng đi theo bên cạnh thì không ổn chút nào. Hắn đang phân vân có nên cho nàng biết về chuyện hắn sẽ đi đánh nhau, chém giết để cứu người hay không. Nguyễn Kiên luôn quyết đoán, kinh nghiệm nhưng đối với chuyện liên quan đến mỹ nhân, còn là ân nhân của hắn thì hắn khó mà đưa ra quyết định vẹn toàn.

- Xin thông báo quý vị hành khách đi chuyến Sài Gòn - Hà Nội lúc 8h, còn 15p nữa là tới giờ bay, mong quý vị hành khách ổn định vị trí. Xin nhắc lại...

Tiếng thông báo vang lên đánh gãy suy nghĩ của Nguyễn Kiên, “Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy”.

- Đi thôi! - Nguyễn Kiên đứng dậy, gọi Võ Hùng và Trần Ngọc Kỳ đang ngồi ở một bên.

Chuyến bay đêm này là chuyến bay khá ít người đi, tính cả tiếp viên, các bộ phận điều khiển chuyến bay và hành khách thì cũng chỉ khoảng một nửa dung lượng người có thể chuyên chở. Một phần là do hiện giờ có khá nhiều cách khác hiện đại, tiện lợi hơn để di chuyển, một phần là do loại máy bay mà nhóm Nguyễn Kiên đi là loại đặc biệt. Nguyễn Kiên lựa chọn đi máy bay là vì nó nhanh và thuận lợi cho lịch trình của hắn, các phương tiện khác tuy có hiện đại hơn nhưng xét về tốc độ thì đường hàng không vẫn nhanh nhất.

Ba người Nguyễn Kiên tiến vào trong khoang vip, có tám mươi ghế, nằm ngay sau khoang lái. Ngoài bọn hắn ra thì có ba nhóm người khác cũng ở khoang này.

Một nhóm ba người đàn ông trung niên, có lẽ là ba anh em, họ khá là trầm mặc, có vẻ họ khá mệt mỏi.

Một nhóm khác là một gia đình bốn người, người cha trông rất lịch thiệp, đạo đức, có thể là một người làm việc trong môi trường có đào tạo nghiêm khắc, yêu cầu nhân phẩm cao.

Người mẹ trông rất hiền lành, có vẻ là một nội trợ bình thường.

Người con trai khoảng 25 tuổi, có lẽ đã từng học võ, tập luyện qua, nhìn rất khỏe mạnh và nhanh nhẹn.

Hấp dẫn ánh mắt nhất chính là người con gái, trông rất xinh đẹp, hoạt bát và trẻ trung. Nguyễn Kiên hơi liếc qua Trần Ngọc Kỳ bên cạnh, thầm nghĩ “Tám lạng nửa cân”. Bất chợt ánh mắt của hắn bị nàng bắt gặp, vẻ mặt của nàng tựa như đang mắng hắn là “kẻ háo sắc, đứng núi này trông núi nọ” làm cho hắn hơi xấu hổ phải quay đi.

Nguyễn Kiên lại chuyển ánh mắt qua nhóm người đông nhất, đây là một nhóm người Hoa có mười hai người. Từ khi lên máy bay, nhóm người này luôn theo bọn hắn, trông có vẻ như là tình cờ, nhưng Nguyễn Kiên nhạy bén nhận ra trong số mười hai người này, có tới bảy kẻ đã từng luyện võ và kẻ mạnh nhất đã tới cấp bậc Trung Cường đỉnh phong. Và đáng nghi nhất chính là, những kẻ này trong vô tình hữu ý thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về bọn hắn.

Nguyễn Kiên có thể đoán ra nhóm người Hoa chính là tay sai của Hoắc Mã Tâm, nếu là bình thường thì hắn không hề xem bọn này trong mắt, nhưng đây là trên máy bay, lại có người vô tội, đặc biệt hắn còn phải mang nhiệm vụ bảo vệ Trần Ngọc Kỳ. Còn chưa bảo vệ được thì đã mang nguy hiểm đến cho nàng khiến Nguyễn Kiên hơi hổ thẹn.

Trước khi rời võ đường Võ gia, Nguyễn Kiên đã thỉnh giáo ông nội Võ Hùng về các cấp bậc võ đạo. Được biết có năm cấp bậc: Hạ Cường, Trung Cường, Thượng Cường, Chân Cường và Phá Vũ. Trong mỗi cấp bậc lại chia ra các cảnh giới hạ giả, trung giả, thượng giả, đỉnh phong. Đạt tới thượng giả trong mỗi cấp bậc không cần phải gọi ra, chẳng hạn thay vì gọi Thượng Cường thượng giả có thể gọi ngắn gọn hơn là Thượng Cường giả. Ông nội Võ Hùng trước kia đã đạt tới tu vi Chân Cường hạ giả, ông cũng cho biết hiện nay cường giả Chân Cường đa phần đều sắp hết thọ nguyên, họ đã ẩn cư thâm sơn cùng cốc, lánh đời không gặp người. Riêng cấp bậc Phá Vũ đã được xem là thoát khỏi võ đạo, phân chia cảnh giới là hạ giai, trung giai, cao giai, đỉnh phong. Với cấp bậc võ đạo của Nguyễn Kiên thì hắn hoàn toàn không cần lo lắng an toàn của bản thân, hắn chỉ nghĩ vì hai người bên cạnh. Nguyễn Kiên âm thầm quan sát tính toán.

Trong khoang vip chia làm hai dãy, mười hàng, mỗi hàng tám ghế chia đều ra hai dãy, giữa là một đường đi rộng đủ cho bốn người trưởng thành đi song song thoải mái. Từ đầu đến cuối khoang, các hàng ghế được đánh số 1 đến 10, từ trái sang phải là dãy A và dãy B.

Ba người Nguyễn Kiên ở B8, Trần Ngọc Kỳ ở trong cùng, sát cửa sổ, cách một ghế rồi đến Võ Hùng và Nguyễn Kiên ở ngoài cùng.

Gia đình kia ở A8, ngay bên cạnh ba người Nguyễn Kiên, từ cửa sổ là người con gái, bên cạnh là người mẹ, người cha và người con trai ngoài cùng.

Ở A3 là ba người đàn ông trung niên, không ai ngồi cạnh cửa sổ.

Bọn tay sai chiếm toàn bộ vị trí B4, B5, B6.

Nguyễn Kiên hắn muốn “tiên hạ thủ vi cường" thì phải di chuyển về đầu khoang, nhưng hắn lại không có lí do để đến đó, nếu bỗng nhiên di chuyển sẽ bị nghi ngờ, mất tiên cơ,...

Nguyễn Kiên đang tính toán là thế, nhưng bọn tay sai cũng không phải ngu ngốc. Bon chúng cũng hiểu tình huống hiện tại.

- Chúng ta người đông, nhưng ở chỗ chật hẹp như này thì không có lợi, nơi này còn có kẻ khác không liên quan, cứ thẳng tay. Chúng ta chia ra, ba người Mã, Ngưu, Trư bắt ba tên trung niên; hai người Cúc, Kê khống chế khoang lái, chiếm quyền điều khiển máy bay; gia đình kia giao cho ba người bọn Điểu; còn lại theo Sư ta giết bọn Nguyễn Kiên. - Tên Sư, kẻ có tu vi võ đạo cao nhất, chính là thủ lĩnh xem xét rồi phân phó cho đồng bọn công việc.

- Sư đại ca, có hai con bé mình giữ lại được chứ. - Tên Trư cười tà nói.

- Cứ khống chế tình huống trước, sau muốn làm gì thì làm. Giờ cứ bình tĩnh chờ, đợi ta phát lệnh liền xông lên.

Tên đại ca cũng hiểu ý đồng bọn, những chuyện ác ôn như này bọn hắn đã làm nhiều đếm không xuể. Nhưng hắn cũng hiểu tính quan trọng của sự việc lần này, ông trùm đã lệnh cho hắn làm việc, còn đặc biệt cung cấp thông tin, nhắc nhở trước. Hắn dặn dò đồng bọn xong liền giả vờ nghỉ ngơi, âm thầm quan sát tình huống.

Bọn chúng không biết một điều, những sơ hở trong kế hoạch của chúng sẽ khiến chúng bỏ mạng. Mà có lẽ, bọn chúng đã được định sẵn cái chết khi nhắm vào bọn Nguyễn Kiên.

Những lời nói của bọn tay sai, không lọt một chữ đều vào đến tai ba người đàn ông trung niên, nhưng ba kẻ này cũng không quan tâm, chính xác thì họ không xem chúng ở trong mắt. Ba kẻ này chính là ba anh em họ Ứng, sát thủ mà Trần Viễn Nam đã cử đi. Bon chúng đều có tu vi võ đạo cao cường và thuần thục tuyệt học của Ứng gia. Bọn chúng thừa tự tin dẹp gọn tất cả những người có mặt trong khoang vip.

Chuyến bay đã khởi hành được 15p, những người trong khoang vip, ngoại trừ một gia đình bốn người thì tất cả đều chờ đợi. Nguyễn Kiên quay sang nhẹ giọng với Võ Hùng:

- Đệ hãy ở đây, cẩn thận, phải bảo vệ an toàn cho Ngọc Kỳ cô nương, còn nữa, xem xét tình huống mà hành động.

Nguyễn Kiên nói xong thì đứng lên, đi về phía bọn tay sai. Cùng lúc đó, bọn chúng cũng nhận ra hành động của Nguyễn Kiên.

“Động!”

Bọn tay sai lập tức đứng lên, theo kế hoạch mà hành động.

Một tên chỉ mới vừa đứng lên, muốn theo kế hoạch đánh giết Nguyễn Kiên thì đã nhìn thấy một cước ảnh trước mắt. “Bốp! Rắc!”.

Nguyễn Kiên vừa lên đã chọn ngay một tên có thực lực tầm trung làm mục tiêu, một cước đá gãy cổ hắn, sau đó liền lao lên nhóm ba tên có tu vi bình thường, nhóm tên Điểu. Hắn dùng tốc độ áp sát khi chúng chưa kịp phản ứng, lại tung liên hoàn cước đá bay hai tên. Còn tên Điểu đã có thời gian phản ứng lại, lui ra sau thủ thế đề phòng Nguyễn Kiên, vứt nhiệm vụ khống chế gia đình bốn người sang một bên, lo bảo toàn cái mạng trước.

- Tiến lên, vây chặt hắn lại!

Tên Sư đại ca kia nhìn thấy một đồng bọn có thực lực tầm trung chỉ trong một cước đã bị Nguyễn Kiên đá gãy cổ thì nhận ra ngay hắn đã sai lầm khi coi thường Nguyễn Kiên. Hắn hiểu được nếu không thay đổi kế hoạch thì bọn hắn sẽ chết trong hôm nay. Hắn biết bản thân không có đường để trốn nên chọn ngay một mục tiêu yếu kém để bắt làm con tin. Hắn ra lệnh cho đồng bọn, còn bản thân thì xông về phía Trần Ngọc Kỳ.

Nguyễn Kiên sao mà không rõ ý đồ của tên Sư? Hắn nhanh chóng cho hai tên đang tiến lên vây mình mỗi tên một quyền vỡ nát l-ng ngực, rồi dậm đà, tung người ngăn cản ngay trước mặt Trần Ngọc Kỳ. Bên cạnh, Võ Hùng cũng đã che chắn cho nàng.

Nhưng hắn đã phải ngạc nhiên, tên Sư kia không hề nhắm vào Trần Ngọc Kỳ. Hắn biết Trần Ngọc Kỳ là người quan trọng với Nguyễn Kiên, bên cạnh còn có Võ Hùng bảo vệ, dù Võ Hùng đối với hắn không là gì nhưng chỉ cần chậm một chút thì Nguyễn Kiên sẽ ngay tức khắc tước đi mạng của hắn. Tên Sư đại ca ngay từ đầu đã nhắm vào gia đình ở bên đối diện với Nguyễn Kiên! Ngay khi thấy Nguyễn Kiên tung người trở lại, hắn liền đổi hướng xông vào gia đình.

Bốn người trong gia đình từ đầu đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, họ vẫn còn đang bàng hoàng vì những biến cố liên hoàn xảy ra trước mắt. Khi họ mơ hồ nhận thức được nguy hiểm thì ác nhân đã xông về phía họ.

Tên Sư đại ca xông vào chỗ gia đình, hai tay cắp lên hai người, chính là người mẹ và người con gái. Sau đó liền lui lại bên cạnh những đồng bọn của mình đang khống chế ba người đàn ông trung niên. Ngay sau đó thì từ phòng lái truyền đến âm thanh, bọn chúng cũng đã khống chế cơ trưởng, cơ phó, nắm quyền điều khiển chuyến bay.

- Nguyễn Kiên, ngươi đứng lại đó, bọn ta đang nắm giữ con tin và mạng sống của tất cả người trên chuyến bay này.

Không cần tên Sư đại ca nói, hắn cũng hiểu được tình huống đang xảy ra. Nguyễn Kiên vốn định nhanh chóng đánh hạ những tên chủ lực, hạ tinh thần bọn chúng, ngay sau đó là dứt điểm toàn bộ bằng tuyệt kĩ của mình. Nhưng không ngờ tên Sư đại ca lại gian xảo như thế, rất may là hắn đã hành động trước nên mới giảm thiểu nhân số của chúng xuống còn bảy tên. Nguyễn Kiên vẫn có biện pháp để đánh hạ bọn chúng nhưng sự an toàn của con tin là cái hắn đang lo.

<=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=>

(#): Hôm nay tác hơi bận nên chỉ có ra một chương, ngày hôm sau bù vậy.