Nghịch Thiên - Vô Thiên

Chương 31




Trong linh giới lúc này, Lâm Nghị đã yên tọa nghỉ ngơi. Quanh thân hắn là những phù ấn đại đạo bay lượn vòng. Những thứ này là đại đạo chi lực của hắn, nó là thứ vốn dĩ không nên đụng đến nếu chưa thấu triệt một phần đại đạo. Đối với Nghịch Thiên Đạo của hắn, đó lại càng không nên, vì hậu quả của nó là khôn lường. Nó vô cùng tiêu hao hồn lực, thể lực và tinh lực, hơn hết nó còn rút đi sinh mệnh lực. Một lần phá quy tắc sử dụng đến đại đạo chi lực vẫn chưa hoàn thiện, chính là một lần tự cắt đi một phần tuổi thọ của bản thân.

Ngoài ra, việc này còn có thể chiêu đến Thiên Tru Lôi Kiếp, đó là lôi kiếp vô cùng kinh khủng, theo ghi chép của Thiên Nhật Đại Lục, lôi kiếp này mạnh gấp mười lần Đăng Tiên Lôi Kiếp, và nó chỉ dành cho tiên nhân chân chính.

Lần này Lâm Nghị bất chấp tất cả, mạo hiểm lấy thân tàn, hồn khuyết mạnh mẽ khu động Khai Thiên bảo vật, lại sử dụng đại đạo chi lực để “Nghịch Thiên Dự”, suy diễn phương pháp tốt nhất để cứu Võ Hùng. Có thể nói, được cả hai tên không thèm đem Thiên Đạo đặt trong mắt xem trọng, chính là bằng chứng cho tiền đồ và nhân cách của Võ Hùng, tất nhiên là cơ duyên của hắn nữa.

Và cũng rất may mắn cho Lâm Nghị, khi mà mọi thứ diễn ra tốt nhất có thể. Hắn chỉ bị tiêu hao, đối với hắn thì sự tiêu hao đó không là gì cả, hắn chỉ cần thời gian để khôi phục thôi.

Nhìn Lâm Nghị đang đả tọa hồi phục, Nguyễn Kiên tốt bụng khu động vài tia Tinh Hồn lại gần, hỗ trợ hắn khôi phục. Trong lòng thầm nói “khi ngươi tỉnh lại sẽ xin chút huyết”.

Nguyễn Kiên lần này bị tổn thương ít hơn Lâm Nghị, hơn nữa hắn còn có thêm thu hoạch. Bản thân hắn chỉ là trong phạm vi năng lực của mình, sử dụng Khinh Thiên Phách Hồn Thuật để bảo vệ linh hồn Võ Hùng, việc này chỉ khiến hắn hơi suy yếu linh hồn một chút. Thân thể hắn thì chịu chí dương chí cương khí thiêu đốt, tuy vậy cũng không mang lại thương tổn lớn, thậm chí khi hồi phục, thân thể hắn lại cường đại hơn không biết chừng. Tiêu hao lớn nhất có lẽ là giọt sương mà Khai Linh Thụ chắt lọc, đó là tinh hoa hồn lực của Nguyễn Kiên, thông qua Khai Thiên Chí Bảo ngưng tụ, việc nó trợ giúp Lâm Nghị và Nguyễn Kiên dung hồn hay dung hợp linh hồn, đủ chứng tỏ sự trân quý của nó.

Bù lại, Nguyễn Kiên có một thu hoạch không nhỏ, thuât pháp chia tách linh hồn của Lâm Nghị đưa cho hắn, đó là một thuật pháp nghịch thiên à.

Lâm Nghị đã phải “Nghịch Thiên Dự” mới suy diễn ra thuật pháp này, nó là thông qua Nghịch Thiên Đạo và Khai Thiên bảo vật sinh ra, nó dành cho đệ nhất phàm nhân, với năng lực phi thường, là chủ nhân của Khai Thiên Chí Bảo Khai Linh Thụ. Như thế thì thuật pháp này bá đạo bực nào?

Công dụng của nó, đó chính là phân tách linh hồn và dung hồn, tất nhiên là vẫn còn chỉ là Nguyễn Kiên chưa khai thác hết. Đó là khái niệm nào? Đã biết linh hồn là thứ mà chỉ tu sĩ đạt đến Đại cảnh Huyền Đạo Sơ Tu mới có thể chạm tới da lông. Lâm Nghị nghịch thiên cũng chỉ sớm hơn chút làm được, vậy mà bây giờ, Nguyễn Kiên là một phàm nhân, hắn đang chơi với linh hồn a. Đầu tiên là bằng mắt thường nhìn thấy Tự Hồn và Tinh Hồn, sau đó là khu động Tự Hồn công kích, xóa bỏ Tinh Hồn của sinh vật, tiếp nữa tiến nhập linh giới, sau đó là thoải mái khu động hồn lực, giờ là phân chia linh hồn và dung hồn, thậm chí là dung hồn với kẻ khác.

Mặc dù trên tu luyện, Nguyễn Kiên vẫn là phế vật không chân linh, nhưng hắn là bậc thầy trên lĩnh vực linh hồn!

Nguyễn Kiên đả tọa, hắn muốn suy diễn và lí giải chân lý của thuật pháp mới này.

Khinh Thiên Phách Hồn Thuật là thuật pháp điều khiển và sử dụng hồn lực, hắn gần như đã luyện thành công, chỉ là có một số tầng hắn vẫn chưa đạt đến đỉnh phong. Điều hắn chưa đạt được trong Khinh Thiên Phách Hồn Thuật, đó chính là sinh ra niệm lực và điều khiển niệm lực. Hắn hiểu được tu sĩ bình thường chỉ cần đạt đến Sinh Nguyên cảnh thì sẽ sinh ra niệm lực và điều khiển được chúng. Nhưng hắn hiện tai là phế vật không thể tu luyện, thế nên hắn muốn thông qua Khinh Thiên Phách Hồn Thuật để đạt được, nhưng hiện tại dù hắn đã đạt đến tầng cuối cùng, Khống Hồn Lực, hắn vẫn chưa thể chạm đến cái gọi là niệm lực.

Nguyễn Kiên đã nghi vấn một điều, phải chăng là phải có chân linh mới tu luyện được, và mới có thể sinh niệm lực. Nhưng hắn lập tức tự bác bỏ, niệm lực là hồn lực sinh ra, dễ khống chế hơn hồn lực, hắn có thể sử dụng hồn lực, vì gì mà không thể chạm đến niệm lực? Hôm nay khi hắn tiếp thu thuật pháp mới, hắn sinh ra một ý niệm, “Liệu có phải căn nguyên là ở hồn lực phân chia?”

Linh hồn có tam hồn tứ phách. Phách là kí ức, kinh nghiệm, trí tuệ, nếu nó kết tinh chắt lọc thì sẽ có hồn. Nếu xem niệm lực là tứ phách, hồn lực là tam hồn, lại đảo ngược quá trình thì có phải là từ tinh hoa pha ra chút loãng? Hiện tại Nguyễn Kiên hắn có thể phân chia linh hồn, liệu hắn có thể phân chia hồn lực để từ đó sinh ra niệm lực?

Nghĩ là làm ngay, Nguyễn Kiên tiến nhập “giác ngộ”, miệng niệm khẩu quyết, tay kết thủ ấn. Hồn lực hắn dao động, có dấu hiệu phân chia, nhưng thất bại.

- Thử lại!

Thất bại! Lại thử tiếp! Vẫn thất bại! Lần nữa! Không được! Không bỏ cuộc! Ta thử!...

“Tóc”, một âm thanh như thể giọt nước rơi vào hồ. Nguyễn Kiên tâm động, hắn sử dụng thứ hắn vừa tạo ra. Nó nhẹ nhàng hơn, nó dễ điều khiển hơn, và nó có nhiều cảm giác hơn! Là nó! Là niệm lực!

Nguyễn Kiên không hề chần chờ, tiếp tục thực hiện, từng giọt, rồi từng vốc, từng ly, từng thau,... ngày càng nhiều, đến cuối cùng, một hồ niệm lực xuất hiện trong linh giới của Nguyễn Kiên. Hắn không chờ được nữa, ngay lập tức, hắn sử dụng niệm lực.

Nguyễn Kiên vẫn đang nằm ngủ trên giường, hắn thấy ở bên ngoài là Trần Ngọc Kỳ đang nấu cháo, sự dịu dàng và cẩn thận của nàng đều như lọt vào mắt hắn, hắn như có thể nếm được vị cháo thơm ngon... Niệm lực lan tràn đến từng ngóc nghách trong phạm vi trăm trượng, mọi thứ hiện diện trong đó đều được Nguyễn Kiên cảm nhận rõ ràng.

Tu thành Khinh Thiên Phách Hồn Thuật!

Thu hồi niệm lực. Nguyễn Kiên mở mắt nhìn Lâm Nghị, thầm nói “ngươi phá ta lĩnh ngộ, nhưng lại giúp ta luyện thành Khinh Thiên Phách Hồn Thuật và đạt được thuật pháp mới. Thôi thì... tăng phí trọ thêm gấp đôi vậy.”

- Khoan đã! Lĩnh ngộ! Là lĩnh ngộ, con đường tu luyện của ta! Phải chăng là như vậy?

Nguyễn Kiên nhìn những phù ấn đại đạo quanh người Lâm Nghị, trong đầu lại liên tưởng đến hai bản thuật pháp linh hồn. Một tia linh quang lóe lên trong đầu hắn!

Nguyễn Kiên lần nữa đả tỏa, một tia khí tức đại đạo xuất hiện trên người hắn. Hắn tìm ra con đường cho đại đạo của mình, Vô Thiên Đạo!

Khai Linh Thụ dường như cảm giác được Nguyễn Kiên đang đột phá trong lĩnh ngộ, nó lay động một chút rồi khựng lại. Nó đang suy nghĩ! Lá mầm thu lại, chồi con rút vào, trở lại là một hạt mầm! Một vốc nước trong veo, trong đến vô hình, từ trong vốc nước truyền ra khí tức khai thiên lập địa, một cảm giác đại đạo cạnh bên dâng lên trong lòng Nguyễn Kiên. Như cảm ứng được điều gì, hắn mở miệng, từng chút nước như là cam lộ đi vào cơ thể hắn. Từng tia lĩnh ngộ đột phá liên tục hiện lên trong đầu Nguyễn Kiên.

- Muốn tu tiên, đi vào đại đạo phải có chân linh, một linh mạch hư ảo tồn tại song song kinh mạch. Ta không có chân linh, nhưng ta có linh hồn khác biệt. Linh hồn là phiên bản hư ảo của thân xác, chân linh tồn tai trong thể xác. Nay ta không có chân linh, sao ta không thể tự mình tạo nên một”chân linh” trong linh hồn? Nếu linh hồn là Tinh Hồn hóa hình, ta có thể tác động vào Tinh Hồn, vào linh hồn, cớ sao ta không thể bằng vào đó mà tu luyện?

Nguyễn Kiên từ trên giường ngủ bật dậy. Lao ra khỏi căn nhà và để lại một câu gỏn lọn cho Trần Ngọc Kỳ đang sững sờ:

- Ta đi tu luyện, cô chăm sóc cho mình và Võ Hùng, ta sẽ về sớm. À mà cháo ngon lắm!

Nguyễn Kiên lao ra khỏi khu vực bố trí thủ đoạn của Lâm Nghị, trước mắt hắn là một dòng sông lớn, hắn đang đứng trên một bãi bồi, không hề chần chờ, Nguyễn Kiên ngay lập tức ngược dòng chạy lên thượng nguồn. Nhanh chóng! Tìm kiếm một nơi yên tĩnh, Nguyễn Kiên đả tọa tại chỗ.

“Giác ngộ”, Nguyễn Kiên tập trung tâm tư, niệm lực quét qua thân thể mình, in dấu từng cái kinh mạch từ nhỏ nhất đến lớn nhất trong cơ thể. Linh hồn thì không ngừng biến động khi hắn sử dụng hai thuật pháp linh hồn. Trong hình bóng hư ảo, chính là linh hồn của Nguyễn Kiên, từng chút từng chút, những cấu trúc từ xương, cốt, tạng, tủy,... và kinh mạch, dần dần hiện hữu trong linh hồn. Nếu thân xác và linh hồn hắn tách ra vào lúc này, chắc chắn sẽ như hai giọt nước, từ trong ra ngoài.

Cảm nhận được linh hồn của mình thay đổi, Nguyễn Kiên hài lòng nở nụ cười, rồi hắn tập trung vào phần quan trọng nhất, kiến tạo “chân linh”.

Nguyễn Kiên chầm chậm phân tách linh hồn mình từng chút, từng chút. Đó là phần tinh túy của hắn. Mọi thứ hắn có đã chắt lọc ra căn nguyên, là trí tuệ, là sức mạnh. Hắn chắt lọc chính linh hồn mình để có thể tạo ra căn cơ cho “chân linh”. Điều đó cũng có nghĩa hắn sử dụng toàn bộ sức mạnh linh hồn, năng lực dị thường của hắn, hắn tiêu hao tất cả những thứ có thể gọi là đã mang đến sự khác biệt cho hắn.

Vì “chân linh”, vì tu luyện đại đạo, hắn chấp nhận từ bỏ sức mạnh của mình.

Phần linh hồn hư ảo dần hình thành, Nguyễn Kiên lại nén nó, thay đổi nó, “nặn” thành hình dạng một hệ thống kinh mạch mới, tồn tại độc lập với cơ thể và linh hồn.

Thành!