Nghịch Thiên - Vô Thiên

Chương 39




“Brườm ~~~!” Một âm thanh đáng gây chú ý từ đằng xa truyền đến. Và một chiếc xe Mercedes - Benz mẫu GLS - Class đang chạy đến hấp dẫn bao ánh mắt nhìn chăm chú. Chiếc xe hạng sang trị giá hơn bốn tỷ đồng dần tiến vào chỗ bãi đỗ cao cấp… Theo sau đó là năm chiếc dã chiến, những chiếc xe chạy êm như lụa cũng sát sau Merce mà dừng lại. Bên trong chiếc Merce, người tài xế mặc vest đen lịch lãm lên tiếng, truyền đạt đến những người ngồi ở ghế sau.

- Thưa ông chủ Trần, hiện tại đã đến khu B 96 rồi ~! Tiếp theo chúng ta phải đi xuống dưới lòng đất, phiền ông chờ đợi một chút, khi nào những người khác đến đông đủ thì chúng ta sẽ cùng đi xuống tầng hầm ở mê cung ~! Ông chủ và người thân có thể yêu cầu các thứ cần thiết trong khoảng thời gian đợi chờ…

- Vậy thì phiền cậu lấy hộ con gái tôi vài món lót dạ,… cả những người vệ sĩ của tôi nữa, chuẩn bị cho họ vài thứ đàng hoàng một chút!

Những người vừa tiến vào bãi đỗ không ai khác chính là Trần thị. Họ tiến tới đây là để chuẩn bị cho cuộc tụ họp mà Tân Giới đã nhắc đến. Trong khu B 96 có một lối đi bí mật chuyên dùng tiến vào mê cung dưới lòng đất, họ phải dừng ở đây để cùng xuống mê cung. Để không bị lộ tin tức cho những người ngoài sáng thì những người đến đây chỉ có thể dừng ở bãi đổ xe. Nếu cần thứ gì thì sẽ có bên phụ trách chu cấp.

Lại phải nói đến bộ phận phụ trách và mê cung khổng lồ này.

Một mê cung khổng lồ tồn tại dưới lòng đất Sài Thành như vậy hiển nhiên phải có nguồn gốc và lai lịch cực lớn. Thực tế đúng là như vậy! Mê cung này đã tồn tại hàng thế kỷ, và thậm chí là hơn. Những ông trùm của Sài Gòn chỉ mới phát hiện mê cung từ hơn một trăm năm trước! Khi họ bắt đầu nghiên cứu về mê cung thì tìm thấy những vật đã có niên đại ít nhất cũng là năm thế kỉ, có thứ đã được hơn ngàn năm! Từ những thứ phát hiện và khai quật ra, họ đã xác định được phần nào nguồn gốc của mê cung…

Vào những năm Sài Gòn còn là Gia Định, đã từng có một gia tộc cực mạnh tồn tại trên mảnh đất này! Gia tộc đó đã đứng vững qua từng thời đại, sau Tây Sơn rồi lại nhà Nguyễn, sau Ngụy quyền lại đến chiến tranh… Mê cung này chính là một trong những thủ đoạn bảo mệnh của họ! Chính nó đã bảo hộ cho gia tộc tránh khỏi những cuộc chiến tranh đẫm máu suốt hơn một ngàn năm. Tuy nhiên! Trong này vẫn còn ẩn tàng những bí mật chưa một ai biết đến! Gia tộc đó đã được xác nhận là tồn tại, nhưng lại không có bất kỳ ghi chép nào cho biết đó là gia tộc nào? Có đặc điểm gì? Vì sao họ lại bị biến mất khỏi dòng chảy thời gian này?… Tất cả đều chỉ là những câu hỏi không lời giải đáp!

Tất cả chỉ biết một điều, sau khi mê cung được những ông trùm phát hiện, cũng đã có những cuộc tranh đấu máu chảy thành sông! Hiển nhiên đó chính là để đoạt lấy quyền kiểm soát mê cung này! Một mê cung khổng lồ này hiển nhiên sẽ có những bảo tàng trân quý nhất! Rồi sau đó, vì những cuộc chiến này mà các thế lực ngầm khác đã ngửi thấy mùi thơm ngon… và lại có thêm những con mèo lao vào giành mỡ! Trong tình cảnh đó, một thế lực mạnh khác đã xuất hiện! Một sứ giả đã đến, người này phất tay là vũ bão, nhấc chân là đất rung… Với sức mạnh áp đảo tuyệt đối, người này đã chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa giữa các thế lực. Sau đó hắn định ra một quy luật bất thành văn chỉ áp dụng cho mê cung này! Cứ năm năm một lần, sẽ có một cuộc tranh đấu “giao lưu” giữa các thế lực, từ đó sẽ lựa chọn ra một nhóm người gọi là “mê cung vệ”. Họ là những cường giả chuyên bảo vệ mê cung cũng như quản lí nơi này, họ cũng có quyền hưởng dụng các thứ tốt ở mê cung… Nhưng! Đối với những công việc chung liên quan đến mê cung, giống như cuộc tụ họp lần này, họ sẽ không được phép can thiệp vào. Cái họ có thể làm là dẫn đường và bảo vệ cho người tiến nhập mê cung. Đó cũng là lí do vì sao một lão cáo già như Trần Viễn Nam lại có thể để cho người tài xế vest đen đi chuẩn bị thức ăn và các thứ khác cho người của mình. Vì người tài xế đó chính là một trong những mê cung vệ!

Sau Trần thị thì những thế lực và ông trùm khác cũng dần đến,… Dương gia với Dương Trọng Lương đi đầu, lão nhìn Trần Viễn Nam bằng một ánh mắt căm thù tựa như muốn ăn tươi nuốt sống, tru diệt cả họ Trần. Lương thị cũng đến, chỉ một mình Lương Đông Phức với sự bảo hộ của những tên vệ sĩ và một mê cung vệ… và còn hơn chục ông trùm khác cùng với thân tín và người thân cũng đến sau đó. Đi cùng những ông trùm luôn có một người mặt vest đen lịch lãm, và ai cũng biết thân phận của họ rồi.

Sau khi tất cả tập hợp đông đủ thì từ bốn phía truyền đến tiếng xé gió “Vùn vụt ~!”. Những bóng người dần hiện thân và đáp xuống xung quanh những ông trùm. Họ khoác trên người một bộ vest trắng, chính xác là trắng từ trên xuống và cũng lịch lãm không kém những người vest đen. Họ cũng là mê cung vệ! Mê cung vệ chia làm hai nhóm gồm “ám” và “minh”… Nhóm vest đen chuyên hoạt động ngoài sáng, tiếp xúc với những thế lực ngầm. Họ là mê cung minh vệ! Nhóm vest trắng chuyên hoạt động trong tối, cả về nghĩ bóng lẫn nghĩa đen! Họ hoạt động dưới mê cung và thường xuyên bí mật chiến đấu với những kẻ xâm nhập mê cung trái quy tắc!

Nói về bộ vest, đó chính là tiêu chí của mê cung vệ. Thay vì ám là đen, minh là trắng, mê cung vệ lại chọn ngược đi. Việc này cũng là từ người đã bình định cuộc chiến và lập ra quy tắc. Hắn xem vest trắng là tôn chỉ của cường giả chân chính! Giết người không thấy máu, dẫu quần sát đánh tới nhuộm đỏ dòng sông, ướt cả mặt đất cũng không nhiễm bẩn bộ vest trắng! Đó mới là một mê cung ám vệ thực sự, những người mang đến nỗi sợ hãi vo hình cho những kẻ dám xâm nhập mê cung trái phép! Còn minh vệ, sự lịch lãm và bí ẩn phải được đặt lên đầu tiên! Đó chính là lí do họ mặc vest đen, biểu tượng của sự lịch lãm và bí ẩn sâu thẳm. Đó là hình tượng nên có trong mắt người đời của mê cung. Thay cho suy nghĩ về một nơi chất chứa đầy bảo tàng và huyết tinh, tràn đầy cám dỗ và những cuộc tranh đấu đẫm máu!

Những mê cung vệ tách ra khỏi nhóm người, họ hội họp riêng lại. Có tất cả năm mươi người, ba mươi minh vệ và hai mươi ám vệ, Nhưng chắc chắn đó không phải tất cả! Ai cũng hiểu được, lực lượng chính của mê cung vệ là rất lớn, chính như thế mới có thể bảo hộ và kiểm soát mê cung. Sau khi bàn bạc, mê cung vệ lần nữa tách ra. Họ điều chỉnh đội hình những người tiến nhập mê cung. Với những ông trùm làm trục chính, hai bên là người thân và thủ hạ, bên ngoài cùng là những minh vệ bảo hộ toàn diện. Những ám vệ sau khi xuất hiện bàn bạc thì một lần nữa tách ra, một nửa ẩn vào bóng tối, nửa còn lại làm nhiệm vụ dẫn đường và bảo hộ cùng với minh vệ.

Tất cả bắt đầu tiến vào mê cung!!!

Trên một con đường tiến về khu B 96, hai bóng người đang vội vã chạy nhanh, phía sau họ là ba kẻ đang theo sát. Hai người đang chạy trông không ai khác chính là Võ Hùng và Trần Ngọc Kỳ! Từ sau khi rời khỏi bệnh viện họ đã liên tục chạy và gần như không có kẻ nào đuổi theo như dự đoán. Nhưng chỉ vừa ít phút trước, Võ Hùng đã phát hiện có ba kẻ vẫn luôn theo sát họ! Một nữ và hai nam, đuổi theo sát nút và chưa hề lơi lỏng. Võ Hùng thậm chí nghi ngờ ba kẻ kia đang chơi mèo vờn chuột! Bởi bọn chúng trông vô cùng từ tốn và chậm chạp, thậm chí vừa đuổi theo vừa nói chuyện vui vẻ. Còn Trần Ngọc Kỳ, ca Võ Hùng nữa, cả hai đều sắp thở không ra hơi rồi!

- Giám đốc ~! Hộc … Cô phải chạy trước đi ~! … Tôi sẽ ở lại … cản đường họ ~! Nếu như … cả hai cứ tiếp tục … chạy… thì sớm muộn gì cũng … hộc … bị đuổi kịp ~! Khi đó thì cả hai sẽ … Giám đốc cũng hiểu mà … phải có … một người ở lại … và đó … không ai khác … chính là tôi ~!

Nói xong, Võ Hùng không chút do dự đứng lại, xoay người chặn đường ba kẻ theo đuổi. Trần Ngọc Kỳ lúc này cũng hiểu rõ điều nàng nên làm! Nàng không phải một người nhu nhược hay yếu đuối, co là một người thông minh và hiểu chuyện! Võ Hùng tâm ý đã quyết, nàng sẽ không làm gánh nặng cho cậu! Cái nàng cần làm là chạy! Nàng sẽ chạy đi và tìm Nguyễn Kiên! Chỉ có hắn mới có thể giải quyết mọi chuyện lúc này!

- Ồ ~! Họ bắt đầu tách ra kìa ~! Vậy là số 3 đã thắng cược rồi ~! Thật là tiếc a ~!

Cô gái trong nhóm theo đuôi lên tiếng than thở. Và thật tiếc cho Võ Hùng cũng như Trần Ngọc Kỳ, những hành động của họ đều đã bị dự đoán trước. Cứ như Tề Thiên trong bàn tay của Phật Tổ, dẫu có quậy phá hay giãy dụa gì thì cuối cùng cũng sẽ bị tóm lại!

- Theo như kế hoạch C, số 9 theo sát giám đốc, còn số 5 chặn lại Võ Hùng ~! Ta sẽ lược trận và đối phó với những chuyện bất ngờ ~! Hành động thôi ~~~!!!

Số 3 vừa nói xong liền di chuyển, hắn nhún người một cái thì phóng lên cao, lại dậm đà vài cái thì chỉ vài cái hô hấp hắn đã đứng trên ngọn cây cao chót vót. Cô gái được gọi số 9 cũng tăng tốc, muốn vượt qua Võ Hùng mà theo sát Trần Ngọc Kỳ. Cậu cũng không phải lấy cái xác to bằng nửa con trâu để lấp đường a ~~~! Khi vừa thấy cô gái kia tăng tốc vượt lên, cậu ngay lập tức tụ lực phát ra một cú đấm ~!

- Hãy đỡ ~~~!!!

Võ Hùng gầm to lên rồi đấm ra một quyền toàn lực, tiếng xé gió “Vùn vụt ~!” khiến số 9 phải bất ngờ. Chỉ với một cú đấm này thôi cũng đủ bộc lộ thực lực của Võ Hùng đã đạt đến Thượng Cường giả! Tốc độ tu luyện cực nhanh, đồng thời căn cơ cũng vô cùng bền vững! Đây cũng là hiệu quả của chí dương khí bị phong ấn trong Võ Hùng, khi mà phù ấn đại đạo của Lâm Nghị dần tiêu hao thì sức mạnh của hắn sẽ dẫn hướng cho chí dương khí trở thành nội lực của Võ Hùng. Thực ra đó là một loại khí lực khác không hề kém tinh lực của tu sĩ. Điều này đã khiến cho tu vi võ đạo của Võ Hùng phất lên như diều gặp gió, và hiện tại đã là Thượng Cường giả! Mặc dù nhận thấy sức mạnh to lớn của Võ Hùng nhưng số 9 không hề có chút nao núng, cô vẫn lao nhanh không chút phòng bị! Khi Võ Hùng tưởng như đã đấm trúng cô gái, một cảm giác nguy hiểm truyền đến khiến Võ Hùng sửng sốt! Nếu chịu đòn cản đường cô gái thì cậu sẽ gặp nguy hiểm tính mạng. Còn nếu chuyển hướng đỡ đòn thì sẽ để thoát cô gái, và người gặp nguy hiểm là Trần Ngọc Kỳ! Ai là người sẽ phải nhận lấy nguy hiểm ~!!? Võ Hùng lý giải rõ ràng từng chút một! Cho nên cậu cắn răng, gồng mình đánh ra cú đấm… thẳng vào cô gái!

Số 3 đứng trên ngọn cây quan sát rõ ràng, hắn vẫn luôn chăm chú vào từng cử động của Võ Hùng. Hắn tò mò về lựa chọn của cậu dù đã nắm chắc chín phần đáp án. Và nụ cười hài lòng hiện lên trên mặt hắn!

Trong một khoảnh khắc, Võ Hùng đã ngỡ như mình đang mơ! Cú đấm của cậu đã trúng đích! Nhưng! Cậu lại không hề có một chút cảm giác nào có thể làm cho cậu tin được mình đã đấm trúng cơ thể người ~!!? Cậu không biết nhưng ba kẻ kia lại rất rõ! Khi mà cú đấm của Võ Hùng chạm vào thân ảnh của số 9, cơ thể cô gái đã tan vỡ như bóng nước! Nó tan biến như thể là một cái phân thân trong truyện tranh ~~~!!? Võ Hùng tuyệt vọng ~~~!!! Hăn đã không thể làm gì cả ~! Hoàn toàn vô dụng ~! Và một cảm giác đau đớn truyền đến, cơ thể cậu lả đi, ý thức dần tan biến. “Rầm ~~~!!!” Trước khi ngất đi, bên tai của cậu còn vang vọng tiếng nói bình thản của số 5…

- Đó là Ảnh Kỹ ~! Một trong Thất Thức Sát ~! Tuyệt kỹ di chuyển tạo ảo ảnh chân thực ~! Ngươi đã đánh trúng đấy ~! Nhưng đó không phải là số 9 thực sự, đó chỉ là ảo ảnh mà cô ấy đã tạo ra ~! Hãy nhìn, số 9 đã vượt qua ngươi và đang đuổi theo giám đốc ~! Những hành động của hai người đều không hề thoát khỏi dự đoán của chúng ta ~! Và hai người đã nằm gọn trong lòng bàn tay chúng ta từ khi kế hoạch bắt đầu ~! Giờ thì ngủ đi, khi tỉnh lại, cậu sẽ hiể…

Bên dưới lòng đất, trong một con đường nhỏ hẹp liên tục vang lên tiếng động lạ. Có tiếng xé gió khi người lướt nhanh, có tiếng đá vụn tan vỡ, cũng có tiếng những con chuột chũi “Ét ~~~!!!” và chết oan,… Những bóng người phủ trong chiếc áo choàng lướt như bay, nhìn như lộn xộn nhưng lại có một đội hình chiến đấu tổ hợp ẩn tàng. Và phía đằng sau những bóng người đấy, có một kẻ vô hình vô thanh vô tức theo sát. Hắn di chuyển mà không hề có một biểu hiện khác thường, dường như hắn không hề tồn tại ở nơi đây! Hắn là Nguyễn Kiên! Hắn đang vận dụng ẩn nấp thuật, một thủ đoạn của tu chân giả! Hắn đã theo sát Tân Giới khá lâu, do các loại điều kiện mà hắn không thể xác định chính xác thời gian nhưng có lẽ đây đã là buổi ban trưa ngày hôm sau kể từ khi hắn xâm nhập mê cung! Mặc dù đang ẩn nấp theo đuôi Tân Giới, nhưng Nguyễn Kiên lại nhắm mắt! Không phải là hắn đang ngủ! Hắn đang ở “giác ngộ”, chỉ là hắn không dùng được năng lực như xưa. Hiện tại hắn đang cảm nhận, hắn đang lĩnh ngộ! Lĩnh ngộ ẩn nấp chi thuật, lĩnh ngộ về sự nhạy bén và rèn luyện trực giác của bản thân! Hắn lĩnh ngộ mọi lúc, mọi nơi, mọi tình huống! Hắn có thể sẽ không tu luyện một thời gian, nhưng hắn sẽ không bao giờ dừng lĩnh ngộ! Tất cả chỉ vì hai chữ: THỰC LỰC ~~~!!!