Nghịch Trần

Chương 14: Nhân Quả Nhất Đạo




Chu An nhàn nhạt nhìn xuống, này đám người chủ yếu là phú hộ trong thành đến mừng lễ, phần còn lại là Dương gia người nhà.

Tùy tiện một ánh ánh mắt, nhưng có mặt ở đây người đều không khỏi mồ hôi ròng ròng, đầu gối run rẩy.

Kẻ tuổi trẻ trước mặt thế nhưng vừa chính tay đánh chết Dương Bá Kình, Dương Bá Kình nha, Hóa Thanh thành bá chủ, tiên sư nha, vậy mà sờ sờ bị đánh chết.

Bọn họ sợ hãi, sợ Chu An lỡ tay, không cẩn thận cũng đem bọn họ giết người diệt khẩu, địa nuốt nước bọt lén xem hắn, trong lòng tự chủ muốn quỳ xuống cầu xin tha mạng lại chẳng dám.

Nhất là Dương gia chi nhân đều mặt như tro tàn, những kia vừa hùng hùng hổ hổ đòi bắt Chu An thì sợ hãi lùi về sau.

- Dương gia người cùng ta ân oán, vì vậy hôm nay Chu mỗ đến để đòi nợ. Ở đây dân chúng, nếu không cùng Dương gia quan hệ sau đó có thể rời đi. Dương gia người trong không có tu luyện, đồng dạng được sống, nhưng....để lại một tay.

- Còn trực hệ Dương Bá Kình chi nhân, Dương gia hộ vệ.....Chu An hơi dừng lại, đưa mắt quét qua đám người này lần nữa, hồi lâu mới mở miệng lãnh đạm...

-Chết!

Oà, một câu nói ra, khu phế tích như vỡ òa. Có người vui mừng sống sót qua tai nạn, có người cười trên nổi đau kẻ khác, có cười thì trực tiếp hôi bại bỏ chạy. Bỏ chạy là Dương gia chi nhân cùng hộ vệ.

Chỉ là phát hiện những này bỏ chạy người, Chu An miệng cười trào phúng, chẳng nói hai lời, huy kiếm một chiêu, đem những người này giết chết. Máu nhuộm khắp mặt đất. Một kiếm đồ sát, không chút nương tay, không chút động lòng thương hại.

Đám dân chúng được tha, thấy vậy đều mặt trắng như giấy, vội vàng quỳ xuống dập đầu liên tục:

-Đa tạ đại nhân tha mạng

- Đa tạ đại nhân tha mạng.

Chu An chưa đi để ý. Hắn La Sơn Ma Quân xưa nay ân oán phân minh, tuy giết người như ngóe nhưng chỉ giết kẻ cùng mình có ân oán, phàm nhân và người vô tội, nếu tha được thì tha thứ.

Tuy nhiên, vì tránh để mọi chuyện rắc rối, Chu An tản ra thần thức, đem đám người này đánh ngất, dùng bí pháp xóa sạch bọn họ hôm nay ký ức. Một chút thủ thuật nhỏ, hắn vẫn là có thể làm được.

Giải quyết xong đám lộn xộn, người giết đã giết, người đánh ngất đã đánh ngất, Chu An đưa mắt nhìn về còn đang nằm thoi thóp Dương Hạo. Khóe miệng vểnh lên cười không phải cười, nếu năm xưa người quen biết Chu An nhìn thấy này biểu hiện, nhất định sẽ xanh mặt mà chạy xa, bởi vì này biểu lộ có ý nghĩa..........sắp tới có kẻ chết rất thảm.

...............

Ngày hôm sau, Hóa Thanh thành náo loạn một mảnh, bởi vì có một tin động trời truyền ra. Dương gia bị diệt.

Vì những người chứng kiến bị Chu An xóa đi ký ức, cho nên không ai nhớ rõ tình huống. Chỉ truyền rằng, Dương gia chẳng biết làm sao đắc tội với một tên đại ma đầu, này đại ma đầu vậy mà đúng ngày hôn lễ của nhị công tử xông vào, giết chết gia chủ Dương Bá Kình cùng hơn bảy mươi thân thích, sau đó một mồi lửa đốt sạch nhà cửa.

Dương gia nhị công tử Dương Hạo bị cắt mất của quý, treo ở trên cổng thành thị chúng, không rõ sống chết, cũng chẳng ai dám mạo muội lên cứu.

Lại có tin đồn, Dương gia nhị công tử vô tình xúc phạm đến nữ nhân của một tên đại ma đầu, đại ma đầu tức giận, cầm kiếm đem nhà gã cho diệt tộc.
Lại có tin đồn, Dương Bá Kình mấy năm trước nhặt được bảo vật, bị một tên đại ma đầu biết được, xông vào giết người cướp của............

Dù là nguyên nhân gì, nhưng Dương gia bị diệt tộc, Dương Hạo bị treo cổng thành thị chúng là thật, sợ hãi qua đi là một mảnh tung hô, toàn thành người dân thở ra một hơi dài, có chút cảm kích cái tên kia đại ma đầu.

Mà thủ phạm giết người Chu An, thì hiện tại đang nhàn nhã cưỡi ngựa, lên đường trở về Sơn Tây trấn. Tại bên cạnh hắn có một thiếu nữ nho nhỏ, nàng là Nguyễn Ngọc Giao.

Nguyễn Ngọc Giao bây giờ ngồi yên tĩnh trước người hắn, biểu hiện ngượng ngùng, song khóe mắt đều là hạnh phúc.

Nàng hai ngón trỏ chạm chạm vào nhau, xông Chu An nhẹ hỏi:

- Thúc thúc, thúc thúc người thật sự là thần tiên sao?

- Không phải.

- A, nhưng sao ta thấy người đã nhiều tuổi rồi mà còn trẻ như vậy, hơn nữa hội còn biết phép thuật. Chỉ có thần tiên mới biết phép thuật, nên ta nghĩ người khẳng định là thần tiên, thúc thúc nói đi người là thần tiên đúng không?

- Không phải

- Ngày còn bé ta gặp thúc cũng là dáng này, bây giờ Ngọc Giao đã lớn người cũng hình dáng này, ta mới không tin người không phải thần tiên đâu.

Chu An hơi phiền muộn, gõ đầu nàng: - Nha đầu hỏi nhiều quá.

Nguyễn Ngọc Giao thè chiếc lưỡi thơm tho, hơi tựa đầu vào ngực hắn nhẹ giọng:

- Thúc biết không, những năm này ta luôn tưởng niệm người, thấy ngươi càng ngày càng già, ta thường rất đau lòng, ai biết được thúc là cải trang thành già nua đây này.

Chu An lắc đầu không nói, hắn mấy năm qua già nua là sự thật, cũng chẳng phải cải trang. Tuy nhiên điểm này bí mật không đi nói cho Nguyễn Ngọc Giao làm gì.

- Nha! Nguyễn Ngọc Giao như nhớ ra điều gì, the thé kinh hô, sau đó lí nhí hỏi:

- Thúc thúc ngươi có nhận được một chiếc khăn tay sao?

Vừa hỏi, lòng thấp thỏm chờ đợi, hơi thẹn thùng.

Chu An thú vị nhìn nàng, lắc đầu bảo: - Không có.

-A! Nguyễn Ngọc Giao vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn, thở ra một hơi, nhưng trong lòng lại có chút thất lạc.Vì sao thất lạc, nàng không hiểu.

Hồi lâu im lặng, ngựa đi chừng một đoạn Chu An mới lên tiếng: -Quân sinh thiếp chưa sinh...

ỐI, Nha đầu nghe được xong, khuôn mặt hồng thấu, che mặt núp trong ngực hắn, lâu lâu liếc mắt lên nhìn như tặc tử.

Chu An thấy vậy cười cười, lại thở dài, nha đầu này nhìn như trưởng thành hiểu chuyện, nhưng vẫn là một thiếu nữ ngây thơ mà thôi. Nếu như ngươi dành cho ta nhiều tình cảm như vậy, ta cũng cam đoan,sẽ cho ngươi một cuộc sống an bình tự tại, ngươi không phù hợp làm tu sĩ.

Hai người một ngựa thong dong đi tới, được chừng một ngày đường, liền bắt gặp một con suối nhỏ, suối trên có chiếc cầu gỗ rộng chừng nửa trượng.

- Thúc thúc thúc thúc, phía trước cầu có một con lừa chặn đường, chẳng biết là của ai...

- Lừa nha! Chu An vừa kịp mở mắt, quả nhiên phía trước cầu gỗ có một con lừa đen, trên lưng chồng chất hai bao vải, một bao sách vở, một bao quần áo.

- Hẳn là lừa của tên thư sinh nào đó lên kinh dự thi đi, không cần để ý. Chu An nói, giá ngựa lách qua lừa đen mà đi.

Chỉ là vừa mới qua cầu, chợt đằng sau hắn vọng lại tiếng hô kích động:

- Tiên sư, xin hãy dừng bước.

Chu An nhíu mày, thắng ngựa quay đầu nhìn, Nguyễn Ngọc Giao cũng hiếu kỳ liếc mắt.

Chỉ thấy phía sau từ đâu xuất hiện một tên lão văn nhân, mặc áo xanh, đội mão xanh, tuổi độ ngũ tuần đang một tay dắt lừa nhanh chân tới chỗ hắn. Đến nơi rồi thì liền lập tức quỳ xuống, chắp tay than thở:

- Trời xanh có mắt, cuối cùng gặp lại tiên sư, tiên sư ở trên xin nhận lão hủ một lạy.

Nói rồi muốn lạy xuống, chỉ là Chu An một thi phép để lão không thể nhúc nhích, nhíu mày hỏi:

- Lão trượng, ngươi biết ta?

Vô duyên vô cớ nhận bái tạ của người khác, hắn không quen.

Vị lão trượng quỳ ở đất thành kính nói: - Không dám không dám, chỉ là hơn mười hai năm trước có gặp tiên sư dung nhan một lần.

Ồ, Chu An hơi nhĩ một chút, rồi bỗng bật cười, thì ra là, hắn nhớ đến, lão trượng này chính là năm đó bị Tiểu Nguyệt đánh gãy chân vị Chu đại học sĩ kia.

- Năm đó lão hủ còn trung niên, đi qua nơi này vân du, gặp tiên sư, được ban ba khỏa tiên đan chữa thương. Này tiên đan sau này đã cứu cả nhà ta một mạng. Mười năm trước lão hủ phu nhân bị thương gần chết, uống tiên sư tiên đan mà khỏi hẳn. Năm năm trước con trai ta bị bệnh phong hàn nặng, may có tiên đan của tiên sư mới giữ được mạng. Vì vậy, mấy năm nay lão hủ thường lai vãng qua đây, muốn gặp tiên sư một mặt để tạ ơn. Xin tiên sư nhận lão hủ đây ba lạy.

Nói rồi, dập đầu ba cái, lần này Chu An không ngăn cản.

Chu An nhìn người này, nhớ lại năm đó Tiểu Nguyệt tinh nghịch khiến lão ngã gãy chân, hắn đưa ba viên Bổ Huyết đan chữa thương, lại không ngờ cứu vớt người này cả nhà.

Nhân quả nha!

Lão tiên sinh vừa đi.

Chu An bất giác rơi vào không minh, trầm ngâm trên ngựa.

Tu sĩ tu đạo càng cao, càng đem sợ nhân quả dính thân.

Nhân quả chi đạo, có nhân thì phải ắt có quả, có quả thì ắt phải có nhân.

Năm xưa Chu An đưa thuốc, vô tình lại cứu gia đình người ta một nhà, đây là nhân, mà mấy năm nay Chu học sĩ bôn ba tìm gặp hắn để cảm ơn đó là quả.

Dương gia ép hôn Ngọc Giao, uất chết Nguyễn Nhâm, chọc đến chu An nổ giận này là nhân, Chu An giết chết bọn họ cả nhà trả thù đây là quả.

Chu An năm xưa giết người như ngóe phạm biết bao tông môn, là nhân,mà hắn bị vây công đánh rơi đạo hạnh là quả.

Chu An nhận được Cửu Tu ân tình là nhân, mà sau này cần trả lại là quả. Sau này muốn đạp lên đại đạo đỉnh cao, phải trả hết kia món nợ, nếu không sẽ bị nhân quả quấn thân, vạn kiếp bất phục.

Nhân quả chi đạo mạnh mẽ mà yếu đuối, nhìn như rõ ràng mà lại vô cùng phiêu miểu.

Nếu như một ngày ta có thể tự mình chặt đứt nhân quả, thì giết người không sợ hậu hoạn.

Nếu như một ngày ta có thể điều khiển nhân quả lực lượng, sức mạnh kia sẽ ghê gớm đến mức nào?

Vừa nghĩ tới Chu An bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, lắc đầu cười khổ, nhân quả một đường quá cao siêu, với tu vi hiện của hắn. Muốn chạm vào một tia cũng khó khắn vô cùng.