Nghịch Trần

Chương 27: Vấn Tâm (2)




La Sơn cốc trưa ngày thứ ba, nơi đình hóng gió phía trước, Chu An nhắm mắt, nhàn nhã ngồi uống rượu. Bên cạnh, có hai cái xinh đẹp tỳ nữ bóp vai, pha trà, gọt hoa quả. Cuộc sống thật khoái lạc, vui tươi. Hiện tại các nàng xem hắn ánh mắt, chỉ có cung kính, trìu mến, không còn sợ hãi như trước.

Bởi vì, từ hôm Chu An tỉnh giấc, toàn thân ngập trời sát khí cũng theo đó biến mất, hắn trở nên hiền lành, điềm đạm và biết quan tâm hơn. Mỗi ngày sẽ ở chỉ điểm tu luyện, bao nhiêu đề cao tu vi đan dược, linh quả, công pháp đều đưa phân phát.

Ngẫm nghĩ, ngày sau tu vi mà thành, bị chủ nhân thải bổ, cũng không hối tiếc.

Hồi lâu, Chu An đặt xuống hồ lô rượu, nhìn bên ngoài sân cỏ đang ngồi cười đùa muôn hình muôn vẻ mười sáu tên thiếu nữ, khẽ gật đầu.

Mười năm trước hắn đi khắp nơi tìm kiếm mười tám tên thể chất đặc thù nữ tử, nhiều năm bồi dưỡng, hiện tại tu vi thấp nhất cũng Khai Trần sơ kỳ, cao nhất là Khai Trần trung kỳ đỉnh phong.

Các nàng thể chất đặc biệt, hầu hết đều có mỏng manh tia Mị thể hoặc Thái Âm thể. Trong đó hai người tu vi cao nhất, là Tiểu Hồng và Tiểu Tuyết, thể chất cũng tuyệt vời nhất, một Thiên Sinh Mị Cốt, một Tam Âm chi thể, nếu như đem thải bổ, lợi ích sẽ vô cùng lớn.

Đó cũng là nguyên nhân, trước kia bồi dưỡng các nàng như thế. Chỉ là hiện tại, Chu An không nỡ, đừng nói mười tám thiếu nữ đáng yêu mà trung thành khó xuống tay, coi như muốn thải bổ, cần đợi trăm năm sau. Mà trăm năm, ha ha, Chu An còn chưa biết mình có thể sống đến lúc ấy hay không hoặc còn sống thì có đủ sức mà làm việc hay không?

- Chủ nhân có tâm sự? Tiểu Hồng ngồi ở bên cạnh, khẽ gọt hoa quả, liếc Chu An ân cần hỏi.

- Ừ! Hắn gật đầu.

- Chủ nhân...Tiểu Hồng nghe vậy, chăm chú nhìn hắn, muốn nói gì rồi chẳng dám. Chủ nhân luôn lạnh lùng ít nói, nếu hắn chưa chủ động nêu vấn đề, nàng thật chả dám đi hỏi.

Chu An cười nhạt, kéo nàng ngả vào trong ngực, nhẹ vuốt tóc mai, bảo:

- Ta muốn đến Đại Nam quốc, tìm ra đáp án.

- Đại Nam quốc, là cái kia hạ cấp tu chân quốc?

- Phải rồi!

- Đại Nam quốc, có phải rất xa chăng chủ nhân? Tiểu Tuyết ngừng đấm bóp, cũng dựa vào vai hắn chen lời.

- Tương đối xa...Chu An ánh mắt mông lung, nhìn về phương nam:

- Nếu ta thời kỳ đỉnh phong thong thả phi hành, phải cần nửa tháng trời!

- Còn hiện tại đi, người cần mất bao lâu? Bên ngoài một tên áo trắng thiếu nữ, tên là Tiểu Lan nhẹ hỏi.

Chu An tính toán chốc lát, nói:

- Khoảng chừng một năm.

-A! Đám thiếu nữ nhìn nhau thốt lên the thé.

Tiểu Hồng kiều mị uốn mình trong ngực hắn, nhẹ giọng:

- Như vậy chúng ta phải ít nhất hai năm nữa mới gặp được chủ nhân sao?

Nói xong, vẻ mặt liền thất lạc, hai mắt long lanh nước, khiến người ta thấy mà thương.

Chu An lắc đầu, gãy nàng mũi nhỏ, nói:

- Ngắn nhất ba năm, nhiều nhất thì phải hơn mười năm, ta mới trở lại.

- A! Lâu như vậy? Đám thiếu nữ bấy giờ nhao nhao lên, có người còn nước mắt ròng ròng khóc thút thít. Các nàng sợ Chu An riêng về sợ hãi, nhưng hơn mười năm qua sáng tối sống cùng, hắn một tay đem tất cả nuôi lớn. Tình cảm ngược lại rất sâu đậm, hiện tại nghe hắn phải đi, hơn nữa còn rất lâu, đối với những này chưa hiểu thế sự thiếu nữ thật sự rất khó khăn chấp nhận.

- Chủ nhân, xin người đừng đi

- Phải rồi chủ nhân, ở đây rất vui vẻ, người đi Đại Nam quốc làm gì?

Chu An nhíu mày, phải rồi, nếu thật sự giống Tiểu Hồng nói, hắn khúc mắc thật ra chỉ là một hồi mười ba ngày mộng mị, thì cần gì tìm hiểu rõ ngọn nghành. Chỉ vì vài thứ phiêu miễu vô căn cứ thôi sao?. Chu An bắt đầu do dự.

Bên cạnh Tiểu Hồng cũng đáng thương nói:

- Chủ nhân có phải vì giấc mộng hôm trước mà tìm hiểu? Theo nô tỳ thấy, hay là người cứ ở lại đây, chờ bọn nô tỳ tu vi đạt tới, giúp người chữa thương, hồi phục sau khi hãy đi.

- Đúng vậy! Tiểu Tuyết cũng xông hắn làm nũng:

- Đúng vậy, nếu người đi rồi, tất cả chúng ta đều rất thương tâm nha.

Chu An cau mày suy tư, hắn có chút tiếc nuối nơi này cuộc sống. Hiện tại tu vi không còn, tự thân đi tới Đại Nam quốc xa xôi, lỡ gặp bất trắc, thì chẳng phải mất công. Chi bằng cứ ở đây vui vẻ, còn có cơ hội hồi phục tu vi. Nhưng bất giác, Chu An giật mình, cảm giác mình suy nghĩ sai lầm. Cảm giác mình nếu không tìm hiểu rõ ngọn nghành, nhất định vạn kiếp bất phục.

Xác định xong, khẽ nhìn về đám nữ tử, nghiêm giọng:

- Lần này ta đã quyết, hôm nay sẽ đi, các ngươi chỉ cần chăm chỉ tu luyện, tu sĩ chúng ta chỉ cần bế quan một lần, liền năm mười năm, có gì mà khóc lóc.

- Chờ khi trở về, ta sẽ kiểm tra, nếu ai chưa đột phá, ta đánh các ngươi cái mông.

Thấy hắn nghiêm túc, cả đám nữ tu đều răm rắp gật đầu cuống quýt, có nàng còn thề non hẹn biển....

Chu An bật cười, đúng vậy, thời gian đối với tu sĩ nhiều ít không đáng giá, cứ bế quan một trận liền mấy chục năm, mấy trăm năm, liền chỉ mấy năm không gặp có gì mà thương tâm.

Nhìn trước mặt mình đám thiếu nữ, càng thêm hợp mắt, lòng lại nao nao chưa rõ.

Buổi chiều hôm ấy, Chu An một mình rời khỏi La Sơn cốc, hắn hướng về phương nam Đại Nam triều.

Ảo cảnh bên ngoài

Đại Minh Triều, La Sơn cốc.

Nơi nơi hoa thơm cỏ mát, quanh năm đều là mùa xuân. Chỗ đình hóng mát có một áo hồng thiếu nữ ngồi uống trà:

- Tiểu Hồng tỷ, tiểu Hồng tỷ, đêm qua ta mơ thấy chủ nhân hu hu

Từ ngoài vườn hoa có tên áo trắng thiếu nữ, hai mắt đẫm lệ chạy vào khóc lóc nói.

- Đúng vậy, đúng vậy.

- Chúng ta cũng mơ thấy! Hu hu

Mấy tên còn lại nữ tử cũng hô nhau xông vào kể lễ, cả xóm liền hình thành một cái chợ. Toàn bộ La Sơn cốc đỉnh lô đêm qua đều cùng mơ giấc mộng giống nhau.

- Ta nhớ chủ nhân quá.

- Phải rồi chủ nhân đi Đại Nam quốc mười mấy năm, ta cũng rất nhớ người.

Tên áo hồng thiếu nữ, hai mày buồn thiu, hạ giọng:

- Ta cũng mơ thấy người nha.

A! Đám người hai mặt nhìn nhau, nữ tử áo trắng kinh hô:

- Chẳng lẽ chủ nhân trở về.

- Chủ nhân trở về!

Vài tên thiếu nữ vội vã chạy nhanh ra ngoài cổng sơn cốc đứng ngóng, hai má hớn hở. Các nàng khác thấy vậy cũng dắt nhau chạy theo, tất cả đều hướng về phương nam nhìn xem, chỉ là...không có ai.

Chủ nhân các nàng chưa trở về.....

..................

Nếu tu vi toàn thịnh, Chu An đến Đại Nam quốc chỉ tốn chút thời gian, nhưng hiện tại tu vi phá toái, tốc độ của hắn, chẳng coi là nhanh.

Thật ra, tu chân giới ngoài tự phi hành, cùng với sử dụng pháp bảo, thì còn một phương tiện nữa là Truyền Tống trận. Chỉ là Truyền Tống trận tại Nhân Hoàng giới đều là từ thời thượng cổ để lại, hiện tại rất ít Trận pháp sư có thể bố trí. Vì vậy, chỉ có trung cấp tu chân quốc trở lên như Đại Minh triều mới có dạng này trận pháp.

Đại Nam quốc nghe nói chỉ tương đương hạ cấp tu chân quốc, tự nhiên sẽ không.

Lại nói, Nhân Hoàng giới rộng lớn vô ngàn, được phân làm bốn nơi, thế nhân gọi Tam Thổ Nhất Vực. Tam Thổ thì theo thứ tự Đông Thổ, Nam Thổ, Bắc Thổ. Nhất vực chính là Yêu Ma vực nằm tại phía tây.

Trừ Yêu Ma Vực hỗn loạn bên ngoài ra, Tam Thổ mỗi nơi đều có một vị Hoàng giả trấn thủ, Hoàng giả chính là Vấn tiên lão quái danh xưng. Theo hiểu biết của bình thường tu sĩ, toàn bộ Nhân Hoàng giới, Vấn Tiên hoàng giả hiện thế chỉ có ba người gồm Hỏa Hoàng, Thủy Hoàng, Lôi Hoàng, còn cái khác ẩn cư, lánh đời lão quái, rất ít người hiểu rõ nội tình.

Tu chân giới, kết thành Kim Đan được gọi là Chân Nhân, Nguyên Anh thì gọi Chân quân, Trảm Phàm được gọi Đạo nhân, mà Độ Hư lão quái thì xưng Vương giả.

“Vấn tiên không ra, Độ Hư xưng vương” ý tứ là như thế, toàn bộ đại lục, Độ hư cũng rất ít.

Trên Vương giả là Hoàng giả. Vấn tiên cảnh không giống các cảnh giới còn lại chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, mà là phân làm Tam Vấn. Độ Hư lão quái chỉ cần hoàn thành Nhất Vấn, liền trở thành Hoàng, hạ giới Hoàng giả. Đứng ở đâu trong toàn bộ thất giới đều là đỉnh cao.

Vì vậy, Nhân Hoàng giới có hơn một ngàn quốc gia lớn nhỏ, thì chia đều cho ba vị Hoàng giả cai trị, Đại Minh Triều, Đại Nam triều thuộc về Đông Thổ, dưới trướng Hỏa Hoàng, mặc dù hai quốc gia gần nhau, nhưng khoảng cách đối với phàm nhân, gần như ngưỡng vọng.

Còn về Yêu Ma vực, địa phương vô cùng hỗn loạn, trở thành thánh địa của yêu tu cùng ma tu, ngày trước Chu An tu chân hầu hết thời gian đều là ở nơi này.

Chu An đến một trấn phàm nhân, bỏ tiền thuê xe ngựa, rong ruỗi lên đường về phía nam.


Một năm đi đường, hắn rốt cuộc đến rồi Đại Nam quốc, hướng về phía đông bắc liền bắt gặp một trấn nhỏ. Trấn này gọi là Sơn Tây.

Sơn Tây trấn ở xung quanh tám mươi dặm duy nhất trấn nhỏ, nên khá phồn vinh.

Chu An vào trấn, thuê một phòng trọ ở lại. Hắn chẳng rõ vì sao muốn chọn tại đây sinh hoạt, nhưng phát giác, mình sẽ tìm được đáp án mong muốn.

Ngày thứ ba, bỗng nhiên toàn trấn náo động, trưởng trấn huy động toàn bộ hương thân ra đón chào một vị Chu đại học sĩ đi qua.

- Họ Chu? Đang ăn mì Chu An nghe vậy, hiếu kỳ cũng theo đám khách khứa ra đón. Vị Chu đại học sĩ kia, tên là Chu Văn, cưỡi con lừa đen, đĩnh đạc đi vào trấn.

Một tháng sau, Trường học được cấp tốc sửa chữa, con em thế gia chen nhau tới học.

Chu An vẫn nhàn nhã quan sát toàn trấn cuộc sống, cùng tìm ra mình muốn tìm đáp án.

Năm thứ nhất, khi gió mùa Đông bắc tràn về, Chu An ký ức rất mơ hồ.

Năm thứ hai, nghe bảo phu nhân của vị kia Chu phu tử ốm chết, người này cũng chán nản nên rời trấn, Chu An ở tìm hiểu chính mình ký ức.

Năm thứ năm, Chu An đi khắp các ngõ ngách khắp trấn, hắn nhiều đêm cầm hắc nhẫn suy tư, rốt cuộc nhớ ra một chút.

Hắn đúng như Tiểu Hồng nói tên là Chu Lăng, hắn có một người sư phụ gọi Chu Vô Cực, còn lại, tạm thời chẳng nhớ.
Lại ba năm, Chu An quanh quẩn ở nơi trấn nhỏ, mỗi ngày uống rượu, đi loanh quanh, hoặc ngắm hoa đào. Hương thân trong trấn, ban đầu hiếu kỳ hắn vô công rồi nghề, sau rồi cũng quen xem như chuyện bình thường.

Năm thứ mười, Chu An tìm được một nửa ký ức đánh mất, hắn là Chu An, Hoan Ma môn trưởng lão đệ tử, vì báo thù rửa hận mà nhập ma, sau đó bị vây công trọng thương, rồi đến La Sơn cốc, sống cùng đám đỉnh lô.

Năm thứ mười một, năm thứ mười hai, hắn hầu như nhớ rõ quá khứ tất cả mọi chuyện. Chỉ có điều Chu An càng sâu nghi hoặc, còn điều gì đó, hắn tựa hồ chưa nghĩ ra.

Năm thứ mười ba, nhà họ Nguyễn trưởng trấn cả nhà bị giết, Nguyễn gia tiểu thư nghe bảo bị một đại gia tộc bức hôn, sau bi phẫn mà tự sát. Toàn trấn hương thân đều xuýt xoa, Chu An đối với chuyện này không để ý.

Chỉ là nghe đến tên vị kia Nguyễn gia con gái, lòng hắn bất giác xao động, ẩn ẩn thấy đau lòng.

Chu An vội vàng chạy đến, căn nhà bên cạnh vườn đào, nhưng mà không còn ai, chỉ còn giấy vàng hương khói, tiếng than thở bi ai.

Bấy giờ, hắn mới nhớ rõ mình quên điều gì?

Khung cảnh xung quanh như mảnh vỡ tấm kính, vỡ tan tành, Chu An xuất hiện nơi không gian trắng xóa, ngồi đối diện người trung niên mặc áo đen . Người này, đang nhấc quân cờ.

- Đạo hữu rõ ràng.

- Rõ ràng điều gì?

- Mộng, ngươi nhân sinh chỉ là một hồi mộng mị.

- Ha ha ha! Chu An bỗng nhiên cầm lấy một con cờ trắng, cười phá lên,nhìn chằm chằm Cửu Tu.

-Đạo hữu cười cái gì?

Vung tay đánh cờ xuống, Chu An nói:

- Ta tất cả đều không phải mộng, mà là chân thực, những gì vừa trải qua mới không phải chân thực, chỉ là ảo cảnh. Mà ngươi là nơi này huyễn thuật chi linh.
Ngươi muốn để ta lầm tưởng, để ta quên đi mình, để lòng ta vướng mắc, mục đích cuối cùng là ngăn cản ta Khai Trần.
Nói xong, liền dứt khoát đánh xuống một nước cờ. Bàn cờ lập tức nổ tung thành tro bụi, xung quanh không gian cũng nghe tiếng nổ răng rắc, chỉ là từ đầu đến cuối, vị kia áo đen trung niên vẫn cười cười nhìn hắn, không có ý giải thích.

Chu An nhíu mày, nghi hoặc mà không hiểu.

Đoàng, hắn thoát khỏi ảo cảnh, thấy mình đang đứng trên Thiên Nhân kiều bước thứ năm, Vấn Tâm nhịp.

Vấn Tâm, Chu An lẳng lặng, thì ra là như vậy . Vấn Tâm chính là làm rõ mình bản tâm, bản thân lưu luyến. Chu An tâm, quá khứ lưu luyến Chu Vô Cực, Hoan Ma Môn, hiện tại lưu luyến Tiểu Nguyệt, đám đỉnh lô cùng Nguyễn Ngọc Giao. Quên bất kỳ một điều, tâm đều sẽ thiếu sót, tâm tư thiếu sót, Khai Trần liền bị ảnh hưởng.