Trương Nghi ánh mắt lóe lên bi thương bùi ngùi thở dài nói: ” Từ thảm liệt ngàn năm trước, tông ta đệ tử tản mát khắp nơi, mà đệ tử mạch này đến Đại Nam quốc ẩn cư, nhưng vẫn luôn bị Đại Minh triều ngũ đại môn phái tìm kiếm gắt gao.
Hơn hai mươi năm trước, nghe nói Trận phong vị nào đó sư tổ từ Yêu Ma vực trở về, giết liêu xiêu ngũ đại chính phái, nhưng bị vây công vẫn lạc. Từ đó đám ngụy quân tử kia bắt đầu trắng trợn truy sát Hoan Ma tông người sống sót. Đệ tử một mạch vốn có hơn ba mươi người, bị tru diệt hết sạch,”
Nghe Trương Nghi lời kể, Chu An vốn tĩnh lặng tâm tình, chợt dũng động liên hồi, khó nén sát khí. Hắn hai tay bấm chặt chảy máu, xong rồi thổn thức:
“Mấy chục năm trước quay về Đại Minh triều trả thù, những tưởng sẽ khiến Ngũ Đại môn phái thương gân động cốt, phong bế môn quan. Ai ngờ gián tiếp làm hại đến tính mạng của nhà mình đệ tử, sự đời vô thường à”
Ngũ đại môn phái, thù hận đã kết thì khó mà giải. Hắn hôm nay trùng tu, đợi ngày đạo hạnh to lớn sẽ đem cái gai này nhổ triệt để, diệt cỏ diệt tận gốc.
“Sư tổ, ngươi sau này có dự định trùng tu môn phái?”
Trương Nghi bấy giờ chợt hỏi.
“Trùng tu Hoan Ma môn” Chu An hơi giật mình, xưa nay chưa từng nghĩ tới, hay đúng hơn ngày trước vì báo thù nên không nghĩ, mà hiện tại vì nhỏ yếu mà đem lãng quên. Thật sự phải gây dựng thế lực, hoặc ít nhất cũng cần chút ít trợ thủ. Hơn hai mươi năm trước bản thân chỉ đơn thân độc mã, mặc dù thực lực mạnh, thủ đoạn thông thiên, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, vẫn ở dưới đông người vây công mà thất bại. Nếu khi ấy, bên phía mình có một đám Nguyên Anh tu sĩ hỗ trợ, thì kết quả nhất định khác biệt.
Hoan Ma tông nên trùng kiến, chí ít Trận phong nhân mạch phải xây dựng trở về. Chu An trầm ngâm chốc lát gật đầu:
“Sẽ”
“Thật tốt quá” Trương Nghi vui mừng quá dỗi. Hắn người này cùng tông môn vậy mà có lớn lao tình cảm.
“Còn ngươi? Nay Hổ Tiếu đường bị hủy, ngươi dự định thế nào!”
Trương Nghi vội vã chắp tay cúi đầu nói:
“Trương nghi nguyện đi theo sư tổ bên người hầu hạ”
Y rất biết nhìn thế cuộc, gặp Chu An trẻ tuổi mà thân thủ bất phàm, hơn nữa còn là Trận phong dòng chính đệ tử. Nên cái bắp đùi này phải ôm thật chặt. Chu An khẽ lắc đầu:
“Chu mỗ xưa nay chẳng cần người hầu hạ”
“Cái kia..” Trương Nghi hai mắt lóe lên vẻ thất vọng.
Thấy y bộ dạng, Chu An trầm ngâm chốc lát, lâu lắm mới gặp người đồng tông, nếu cứ như thế bỏ rơi, hắn đều thấy chút áy náy. Hơn nữa Trương Nghi này cốt linh 120 tuổi, tu vi đã đạt Khai Trần trung kỳ, tư chất tương đối tốt, mà trận đạo trình độ thình lình đạt Trần cấp thượng phẩm, đủ tại Đại Nam quốc đi ngang, y quả thực có giá trị bồi dưỡng, thu nhận làm người hầu vẫn được.
“Ngươi muốn đi theo ta cũng được, nhưng Chu mỗ xưa nay bản tính đa nghi….”
“Đệ tử hiểu” Hắn chưa kịp đề cập, Trương Nghi đã đoán ý định, vội vã tách ra bản thân một tia thần hồn hai tay dâng lên. Chu An quả nhiên có như thế dụng ý, chẳng chần chờ đem thu nhận lấy.
Tu chân giới ngươi lừa ta lọc, Chu An làm lão quái ngàn năm liền không dễ tin người. Kẻ muốn đi theo hắn, một là trừ thành nữ nhân, đỉnh lô, còn lại thì trở thành nô bộc. Vì vậy việc cầm thần hồn lạc ấn phải nên làm.
“Ngươi từ nay hãy gọi ta là công tử đi, sư tổ gọi nghe không được thoải mái lắm.”
Bên cạnh Hồ Phi Linh thấy hai người trò chuyện, im lặng khiêu mi, hơi nghi hoặc: “Hoan Ma tông, đây là môn phái ở Đại Minh triều sao?”
Nhưng nàng chưa suy nghĩ quá nhiều, đã trót theo Chu An rồi, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó thôi. Nàng cho rằng, Hoan Ma Tông này chắc là cái nào đó trận đạo tông môn đi. Bởi vì cả Chu An lẫn Trương Nghi đều vô cùng tinh thông.
Mà thấy dáng vẻ trung niên Trương Nghi hướng mình nam nhân xưng hô sư tổ, xem ra hắn tại tông môn bối phận rất cao nha.
“Ngươi hiện tại cùng ta hợp sức phá dỡ nơi này huyễn trận, sau đó trở về Khương Sơn trấn giải quyết mọi việc, biết làm thế nào rồi chứ”
“Đệ tử hiểu” Trương Nghi cung kính gật đầu. Khương Sơn trấn ba thế lực lớn, thì hai thế lực cự đầu đã ngỏm tại nơi đây. Chu An sai y về mục đích thống nhất hai cái rắn mất đầu thế lực, cũng tiến hành tổ hợp bá chủ Khương Sơn trấn, trở thành nơi cung cấp sản vật sau này. Khương Sơn trấn người chủ yếu tham gia các đoàn mạo hiểm tu sĩ, thường xuyên vào yêu lâm thăm dò, nên chính là một nguồn phong phú sản vật. Chu An nếu nắm được hai thế lực trong tay, lại cùng Tụ Bảo trai giao hảo, thậm chí thu phục luôn cả Tụ Bảo trai, thì nguồn lợi phục vụ tu luyện sẽ càng dồi dào.
Trương Nghi hiểu thấu điều này nên lập tức đồng ý.
Phân phó xong rồi, Chu An mới quay đầu nhìn đang nằm thê thảm dưới đất Khương Vân Đình, mỉm cười hỏi: “Ngươi hiểu vì sao hắn phản bội mình rồi chứ?”
Khương Vân Đình thê thảm gật đầu nhắm hai mắt: “Cho ta thống khoái”
“Công tử khoan hãy giết người này”
“Ồ”
“Ta sau đó phải theo công tử bên người, không thể quản lý Khương Sơn Trấn, giữ lấy hắn thay chúng ta quản lý càng là tốt nhất. Hơn nữa đệ tử cùng hắn dù sao cũng từng huynh đệ thâm giao, tự tay giết chết hắn thật khó xuống tay được.
Chu An gật đầu, chấp nhận y ý kiến, thâm ý liếc qua Khương vân đình hỏi:
“Ngươi lựa chọn thế nào”
Khương vân đình cười khổ, tính huống đến mức kia rồi còn sự lựa chọn khác hay sao. Dùng giằng đứng dậy hướng hắn quỳ xuống nói: “Tiểu nhân nguyện làm chủ nhân nô bộc”
“Không cần” Chu An khoát tay: “Chu mỗ không tùy tiện thu người hầu”
Cuối cùng Trương Nghi đành nhận hắn thần hồn lạc ấn, Khương Vân Đinh chữa thương chốc lát, lại nhận về bản mệnh pháp khí rồi trở về Khương Sơn trấn trước. Tất nhiên côn gỗ màu đen cùng hắn túi trữ vật thứ tốt đều bị Chu An tịch thu xung công quỹ. Địa cấp linh mộc, tuy còn kém đẳng cấp, nhưng để Nghịch Trần giới hấp thu đều vô cùng tốt.
Chu An chẳng nói hai lời, ném côn gỗ vào trong hắc nhẫn. Vài hơi thở sau côn gỗ mộc tinh hoa đã bị hấp thu sạch sẽ. Nghịch Trần giới không gian mở rộng thêm chút xíu, từ hai dặm thành hai dặm mốt. Mà khí lưu hỏa kim mộc ba thứ nguyên thố giao thoa, Chu An cảm nhận, hiện tại bản thân có thể trốn ở trong nhẫn đoạn thời gian ngắn.
Đợi Nghịch Trần giới hấp thu mộc côn xong rồi, Chu An cùng Trương Nghi bắt dầu nghiên cứu phía trước huyễn trận.
Trận pháp trước mắt tên là Vạn mộc Huyễn Linh Trận, ở thời kỳ đỉnh cao chí ít phải tương đương Hư cấp. Nhưng bởi vì tuế nguyệt trường hà dày xéo mà trận pháp uy năng mười chưa còn một. Chu An làm chủ đạo, Trương Nghi phụ trợ bên cạnh, chẳng mấy chốc đã phá hủy toàn bộ mắt trận. Phía trước chằng chịt quái mộc cũng theo đó khô héo tan biến thành tro bui, lộ ra sâu hoắm lối vào, từ bên trong tỏa ra cổ kính tang thương khí tức .
“Cấm chế đã phá hủy chúng ta vào thôi”
Chu An hướng Trương Nghi đánh mắt rồi cùng Hồ Phi Linh khẽ nói.
“Ân ân” Hồ Phi Linh hít thật sâu nhìn trước mặt cổ động, lòng ngập tràn hưng phấn.
Bởi vì có Khương Vân Đình lo liêu công việc thay, nên Trương Nghi thì cùng bọn hắn vào thăm dò. Mà để tránh người khác phát hiện sơn động, Chu An rảnh tay bố trí một cái ẩn nấp trận pháp, người bên ngoài căn bản rất khó thấy được.
“Bàn Tơ Đông”
Vừa đi vào cửa hang, cả ba người liền thấy lẽ loi bên cạnh vách tường cái bia đá có chừng thước cao, bề mặt ghi xiêu vẹo mấy chữ cổ.
Sơn động tối om, cũng còn khá dài, Chu An từ giới chỉ lấy ra Lã Vọng kính, truyền vào chút pháp lực, bảo kính bỗng nhiên sáng rực soi rọi mọi vật.
“Đi thôi” Lời vừa nói, hai mắt điềm tĩnh quan sát xung quanh, sơn động này quanh co khúc khuỷu, nhàn nhạt hàn ý từ trong phả ra.
“Thật lanh” Hồ Phi Linh đi giữa hai người, có chút run người, lấy nàng Nửa bước Khai Trần tu vi, vậy mà vẫn cảm thấy rét, đủ thấy nơi sơn động này hàn khí tê dạ cỡ nào.
Chu An quay đầu, khẽ nắm tay nàng, truyền pháp lực giữ ấm, kéo thiếu nữ chầm chậm đi về phía trước. Mà Lã Vọng kính ánh sáng hiu hắt trong bóng tối như mực, đi ước chừng nửa khắc đồng hồ rốt cuộc xuất hiện một cánh cửa đá.
“Cửa đá phía sau hẳn là chính thức động phủ, công tử phải cẩn thận coi chừng tiền nhân bố trí cơ quan bẫy rập” Bọc hậu phía sau Trương Nghi hơi nhìn cửa đá khẽ nhắc nhở.
Chu An gật đầu, chăm chú dò xét, nhưng chốc lát chợt bật cười ha hả. Bởi vì bọn hắn tự mình dọa mình, cửa đá này vốn chẳng bố trí cái gì cơ quan cả.
Sơn Hà ấn
Mạnh mẽ chưởng ấn bộc phát, cửa đá làm bằng hoa cương lập tức bị tan ba xé bảy, hiển lộ không gian bên trong, thình linh lại là một cái sơn cốc rộng lớn.
“Ha có động thiên khác”
Ba người nhẹ nhàng bước chân vào, liền thấy nơi trung tâm sơn cốc cây cối rậm rạp, từng mảng từng mảng khói trắng hàn khí bốc cao. Mặc dù ba người vị trí cách xa, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thấy được mùi sương mù gay mũi, hít vào đầu óc cảm giác khó chịu. Xem ra sơn cốc có kỳ độc, Chu An thần thức khẽ lan tràn, càng kinh ngạc hơn, dưới những này khói trắng, tồn tại chi chit màu trắng tổ nhện.
Xoạt xoạt, từ trong bụi cỏ ngọn cây bỗng nhiên chui ra vô số Tri Chu, màu sắc sặc sỡ. Đám Tri Chu thực lực hầu hết chỉ tương đương với thông mạch một hai tầng, con lớn nhất ước chừng Thông mạch năm tầng nhưng số lượng dày đăc vô cùng vô tận đều khiến người ta gai sống lưng.
Hồ Phi Linh mặt mày đã trắng bệch, Trương Nghi phía sau cũng chấn động kinh tâm.
Chính như Chu An kinh lịch dày dặn, thấy nhiều như vậy đê giai yêu thú, đều tê da đầu, hồi tưởng, chẳng trách đặt tên động là Động Bàn Tơ, thì ra nuôi dưỡng nhiều như thế yêu nhện.
Phát giác người thâm nhập, bỗng nhiên từ dưới hang hốc, chui ra chừng mười con Tri Chu to lớn, cao hơn đầu người, nhất thời chặn đường bọn hắn. Những Tri Chu này tu vi thình lình đều đạt nửa bước Tiểu Yêu cấp bậc. Bọn nó giương mắt nhìn chằm chằm ba người, cuối cùng tập trung vào đi chính giữa Hồ Phi Linh, nhìn ngắm say sưa.
“A” Hồ Phi Linh bị nhìn chòng chọc, sợ hãi kêu lên the thé, vội vàng trốn sau lưng Chu An không dám ló đầu ra.
Nhưng mà, bầy Tri Chu vẫn chưa buông tha, từng con từng con từ trên cây hạ xuống, từ dưới hang bò lên trố mắt nhìn chằm chằm chằm nàng.
“Cái đệt” Chu An chửi chó má, đám nhện tinh này chẳng lẽ háo sắc tập thể, thấy gái xinh là bị mê mẩn mất rồi.
“Bọn nó còn nhìn” Hồ Phi Linh yêu kiều kêu the thé.
Chu An hơi chút buồn cười, đám Tri Chu này dường như bị tiểu công chúa vẻ đẹp câu dẫn, càng tập trung càng nhiều, song lại chẳng hề phát động tấn công hay làm gì khác.
Nhưng bị như thế bao vây, Chu An tâm tình đều khó chịu, há mòm muốn phun ma hỏa, đốt sạch đám này sâu kiến.
“Công tử khoan đã”
Chu An đang định ra tay thì phía sau Trương Nghi vội hô.
“Làm sao?”
“Công tử ngươi xem” Trương Nghi chỉ tay về trước mặt vô tận nhền nhện nhắc nhở. Qủa nhiên cẩn thận liếc mắt, chi chit đàn nhện kia không giống như muốn tấn công bọn hắn, mà đôi mắt nhìn Hồ Phi Linh mười phần thiện ý.
Chu An nheo mắt, tỷ mỹ đánh giá tiểu nha đầu thêm vài lần, chẳng lẽ nàng bản thân sở hữu Nguyệt Âm chi thể, dẫn đến bầy nhện yêu thích. Chưa hẳn, Nguyệt Âm chi thể tuy rằng thân cận yêu thú, nhưng chưa đến mức khiến đám nhện này hành động như vậy.