Ba năm sau, lễ tốt nghiệp của Mai Ly và Trương Giao.
Trương Khang cầm bó hoa tươi đi đến đối diện Mai Ly. Anh nở nụ cười hạnh phúc tặng bó hoa cho cô.
“Tốt nghiệp vui vẻ, tiểu Cà Chua!”
“Cảm ơn anh, Trương Khang.”
Mai Ly nhón chân, bờ môi khẽ hôn lên má Trương Khang. Cô nhận lấy bó hoa nở nụ cười hạnh phúc nhìn anh.
Trong cuộc đời của cô, có lẽ không nhận được một hạnh phúc trọn vẹn từ gia đình nhưng đổi lại cô có anh. Một Trương Khang sẵn sàng vì cô mà làm mọi thứ, lo lắng, chăm sóc cô. Chỉ cần như thế thôi cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng cô lại không biết rằng chính cô mới là người đã khiến Trương Khang thay đổi nhiều đến vậy.
Từ lần đầu tiên gặp cô trong tình huống ngượng ngùng đấy, anh đã rung động. Lúc đó, trong đầu anh đã có một suy nghĩ. Cô bé trước mặt này nhất định phải trở thành vợ của mình. Và để thực hiện được điều đó anh đã luôn tìm mọi cách để tiếp cận cô. Từ bỏ hết mọi thứ mà anh đã lập ra từ trước.
Có thể khi đó, người khác nhìn vào sẽ nói anh là một tên bệnh hoạn. Đến cả một đứa trẻ cũng đem lòng yêu.
Nhưng biết làm sao được. Tình yêu chính là thứ cảm xúc đột ngột thế đấy. Một khi đã dính phải, dù có bị nói thế nào cũng không thể từ bỏ. Như một điếu thuốc khiến người ta nghiện đến từng hơi thở nhịp tim, không cách nào buông được.
Thứ cảm xúc ấy sẽ kéo dần khoảng cách giữa hai người lại. Anh đặt tay lên má cô. Chỉ cần một cái bước chân nhẹ nhàng là có thể chạm vào đôi gò má ửng hồng, hôn lên bờ môi căng mộng một cách dễ dàng.
“Anh hai!!”
Trương Khang đang đắm chìm trong sự hạnh phúc thì bị tiếng gọi của Trương Giao cắt ngang. Xém chút nữa anh đã hôn được Mai Ly. Trương Khang ho khan liếc mắt nhìn em gái đầy tức giận.
Nhìn vẻ mặt anh trai, Trương Giao lại tỏ ra thích thú. Ai bảo hai người họ bày tỏ tình yêu mà quên mất sự hiện của cô ấy làm gì. Đừng nghĩ có được tình yêu thì muốn thể hiện như thế nào trước mặt cô ấy cũng được nhá.
Trương Giao giơ tay ra, ủy khúc hỏi anh trai:
“Hoa em đâu?”
“Anh không có mua cho em.”
Trương Khang rất thẳng thắn nói.
“Anh…! Hức, anh có Cà Chua rồi thì quên em.”
Trương Giao tức giận phồng má trông như một đứa trẻ đang làm nũng với mẹ.
Thấy bạn tốt không có hoa, Mai Ly cũng áy náy trong lòng. Dù sao Trương Khang cũng là anh trai của cô ấy. Vậy mà cô lại cướp mất bó hoa tốt nghiệp của Trương Giao, hại cô ấy không có bó hoa nào trong ngày tốt nghiệp.
Mai Ly đi đến an ủi:
“Giao Giao đừng giận nữa, hay là tớ tặng nó lại cho cậu.”
Ấy vậy, Trương Khang đột nhiên kéo cô lại, thản nhiên nói:
“Nó sẽ có người tặng thôi, em không cần quan tâm làm gì.”
“Ai tặng?”
Trương Giao ngơ ngác nhìn anh trai. Lời này của Trương Khang làm cô ấy có chút không hiểu nhìn xung quanh trường.
“Mày giả bộ làm cái gì nữa. Anh mày biết hết rồi nhá.”
Anh nắm tay Mai Ly, thẳng thừng nói:
“Mày ở đây đợi một chút nữa sẽ có người tặng bông thôi. Anh với Cà Chua đi trước đây, tránh để mày làm kỳ đã cản mũi bọn anh.”
Cứ thế Trương Khang dẫn Mai Ly rời đi trong sự ngơ ngác của Trương Giao. Cô ấy hoang mang nhìn sân trường.
“Ai tặng bông cho mình? Chẳng lẽ anh hai gọi shipper giao bông đến ư?”
Suy nghĩ vừa vụt qua trong đầu Trương Giao thì một bóng người xuất hiện trong mắt cô ấy, xóa tan những suy nghĩ hư thật.
Thế Anh cầm một bó hoa tươi đi đến trước mặt Trương Giao. Ánh mắt nhìn cô ấy có chút ngại.
“Chúc mừng em đã tốt nghiệp.”
“Người mà anh trai nói chính là anh à. Còn tưởng là ai khác cơ đấy.”
Mặc dù Trương Giao tỏ vẻ không vui nhưng trong lòng thì như đang mở hội.
Thật ra Trương Giao và Thế Anh đang trong quá trình tìm hiểu nhau. Nhưng cô ấy sợ anh trai sẽ chọc mình nên mới giấu mọi người chuyện này. Ấy vậy, không hiểu sao Trương Khang vẫn phát hiện được.
Chắc chuyện này không phải Thế Anh kể với anh trai nhỉ?
Trương Giao thấy Thế Anh cứ ngây người ra nhìn mình, cô ấy thở dài bước đến nhận lấy bó hoa của cậu.
“Anh là tượng đá à? Muốn đứng im ở đó luôn sao?”
“Ơ…anh quên mất mình phải làm gì. Xin lỗi em nha.”
Thế Anh cười trừ.
“Hức, tha cho anh lần này đó.”
Trương Giao nhìn bó hoa tươi thì tâm trạng cũng vui hẳn ra. Hai hàng lông mi của cô đột nhiên nhíu lại, Trương Giao nhìn bó hoa nhiều loại không khỏi ngạc nhiên. Trong tất cả loại hoa lại xuất hiện một bông hoa cúc.
Thứ này chẳng phải để cúng sao?
Trương Giao cầm bông hoa hoang mang hỏi Thế Anh:
“Bông này là sao?”
Nhìn thấy bông hoa trên tay Trương Giao, Thế Anh hoảng hốt. Cậu vội giật lấy bông hoa từ tay cô ấy, lắp bắp nói:
“Bông này là…là một loại bông có hình dạng giống bông cúc…là vậy đấy. Em không thích thì anh sẽ quăng nó đi.”
Không để Trương Giao phản ứng, Thế Anh nhanh nhẹn ném bông hoa vào trong thùng rác ngay và luôn.
Nói ra thì chuyện này cũng là do cậu gấp gáp quá nên mới để sơ xót. Cũng may Trương Giao không có vẻ nghi ngờ gì với lời giải thích của cậu.
Thế Anh giơ tay mình ra nắm lấy tay Trương Giao kéo cô ấy đi.
“Đừng ở đây nữa, anh đưa em đến một nơi.”
“Hả, đi đâu?”
Tại một nhà hàng nào đó.
Thế Anh và Trương Giao đến nơi thì Trương Khang và Mai Ly đã có mặt ở đó. Anh nhìn họ lườm nhẹ.
“Giờ này mới đến. Tôi tưởng hai người bỏ trốn luôn rồi.”
“Anh tào lao vừa thôi. Ai mà bỏ trốn.”
“Không bỏ trốn là tốt.”
Trương Khang khẽ cười. Nhìn em gái và thằng bạn thân bên nhau trong lòng của người anh trai này cũng thấy nhẹ lòng. Là Thế Anh thì anh không cần phải lo em gái bị bắt nạt.
“Mọi người đông đủ rồi, chúng ta gọi món nha.”
Mai Ly nhẹ giọng nói.
“Được đó, hôm nay chúng ta phải ăn hết mình.”
Trương Giao hào hứng nói. Nhưng anh trai lại đáp trả.
“Ăn hết mình thì em tự trả tiền.”
“Anh …anh có còn là anh của em không vậy. Thật đáng ghét!”
Thấy Trương Giao tức giận, Thế Anh vội nói vào.
“Hôm nay tôi bao mọi người. Thấy thế nào?”
“Được.”
Cả ba cùng đồng thanh đáp.
“Ể…”
Đột nhiên Thế Anh cảm thấy bản thân như vừa mới bị cài bẫy vậy. Còn bọn họ nhìn cậu cười một cách khó hiểu.
Thế Anh thông minh nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng.
“A…các người lừa tôi!”
“Ha ha ha…”
THE END
Thông báo nhỏ
Mình có viết bộ “Cuộc hôn nhân của người sói và con người”, mọi người có hứng thú ghé qua ủng hộ mình mấy chương đầu nha. Cảm ơn ạ
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.