Nghiện Em Cả Đời

Chương 6: Trước giờ đi chơi




“Nhưng mà túi em không có tiền.”

“Cái này dễ, tiền tiết kiệm của anh dư sức cho hai đứa dùng.”

Hai mắt Trương Giao lấp lánh.

“Thật sao!”

“Đương nhiên. Anh là anh trai của em đó.”

Trương Khang liền ra vẻ hào phóng mặc dù bản thân chỉ là một thằng học sinh cuối cấp, sống nhờ vào đồng lương hằng ngày của ba mẹ.

“Chủ nhật tuần sau anh nhớ đưa bọn em đi nha.”

“Chủ nhật à, quá tốt! Mọi chuyện cứ để anh lo.”

“Vâng, em về phòng trước đây. Tạm biệt anh.”

Trương Giao hớn hở chạy ra ngoài, không quên đóng cửa lại giúp anh trai.

Sau khi cô bé rời đi, Trương khang thấy mọi thứ trở nên tối tăm trước mắt mình. Xem ra tiền tiết kiệm sắp bị đứa em ranh ma lừa hết rồi.

“Sau khi trở về phải cày tiếp thôi. Hơiii..”

…..

Buổi chiều chủ nhật, Trương Khang và Trương Giao đã lên đồ. Tuy hai anh em luôn khắc khẩu nhưng mỗi lần đi chơi là lên đồ rất tươm tất, chẳng khác cô cậu thành phố nào.

Hai anh em đứng đợi Mai Ly ở đầu làng, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô đâu. Trương Khang lườm sang Trương Giao, đe dọa.

“Cà Chua mà không đến thì em cũng đừng mong yên ổn với anh nhé.”

“Ha ha..sao có thể được. Em đã nói với Cà Chua là ở đây đợi cậu ấy rồi mà.”

Trương Giao đi qua đi lại lo lắng. Trước đó Mai Ly cũng hứa với cô bé sẽ đến. Giờ không thấy người đâu làm cô bé sốt ruột.

“Anh ơi, hay là mẹ Cà Chua không cho cậu ấy đi. Dạo gần đây em thấy Cà Chua hay ủ rủ lắm. Có khi nào trái cà chua sắp chín héo rồi không?”

“Có mày mới chín héo đó.”

Trương Khang nắm tay Trương Giao.



“Đi đến nhà em ấy xem sao.”

Vậy là cả hai từ đầu làng đi đến nhà ngoại Mai Ly.

Hai anh em còn chưa đến trước cửa nhà đã nghe thấy tiếng cãi nhau om sòm bên trong.

“Ông đi đâu từ hôm qua tới hôm nay mới về.”

“Tôi chạy xe ôm cho khách.”

"Chạy xe gì mà bây giờ mới về. Ông đi theo gái thì có. Đ* m*! Con đ**m nào làm ông n*ng hả?”

Trương Khang vội bịt tai Trương Giao lại, trẻ con không nên nghe mấy từ này. Nhớ đến Mai Ly, anh không hiểu sao họ có thể nói ra những lời đó khi cô đang ở bên trong. Nó sẽ khiến cho một đứa trẻ bị ảnh hưởng rất lớn khi trưởng thành.

Đột nhiên trong nhà có tiếng đổ vỡ. Trương Giao sợ hãi núp ra phía sau anh trai. Tay không ngừng nắm chặt quần anh.

Nhìn Trương Giao sợ hãi, Trương Khang càng lo lắng cho Mai Ly hơn. Cô ở bên trong không biết có bị thương không. Lỡ như những mảnh vỡ đó đâm trúng vào da thịt cô thì phải làm sao đây.

Trương Khang kéo em gái đến gốc cây me gần đó, căn dặn:

“Em đứng ở đây đừng đi đâu nhé. Anh vào bên trong sẽ ra sau.”

Nhưng khi Trương Khang quay người định rời đi thì Trương Giao nắm lấy tay anh. Ánh mắt lưu luyến nói:

“Anh nhớ ra với em nha.”

“Ừm.”

Trương Khang xoa đầu cô bé để giảm bớt căng thẳng. Sau đó, đi vào trong.

Khi anh vừa bước vào, một cái chén từ bên trong ném xuống đất vỡ tan tành. Mai Ly thì ngồi một góc trong nhà co rúm.

“Con đàn bà này, hôm nay tao đánh chết mày!”

Ba Mai Ly giơ tay lên định tát vợ mình, Trương Khang đứng bên ngoài lên tiếng.

“Chào chú dì.”

Ba mẹ Mai Ly nghe thấy tiếng người khác bên ngoài vội buông tay ra. Sắc mặt liền thay đổi, mẹ Mai Ly niềm nở đi ra chào hỏi anh.

“Cháu Khang đó à. Đến đây chơi hả cháu, vào trong đi.”



“Dạ không ạ. Cháu đến đây tìm em Mai Ly. Dì cho cháu đưa em ấy đi chơi được không ạ?”

“À..được chứ. Cứ tự nhiên.”

Mẹ Mai Ly liền đi vào trong dẫn cô ra.

“Con bé đây, nhớ trông chừng em giúp dì.”

Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Mai Ly, Trương Khang thấy đau nhói trong lòng. Anh giơ tay mình ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Lúc này, Mai Ly giống như từ trong cơn ác mộng đi ra. Bàn tay ấm áp của Trương Khang giống như ánh sáng dẫn lối đang đến đưa cô đi. Hai mắt cô rưng rưng nhìn anh sắp khóc. Nhưng Mai Ly cố kìm ném cảm xúc, cúi đầu xuống để không ai nhận ra.

“Cà Chua nhớ nghe lời anh nha con.”. Bà quay sang nhìn chồng mình:”Ông nó đưa tiền cho tôi đưa cho con gái coi.”

“À, đây đây.”

Ông vội móc trong túi ra còn đúng tờ một trăm với năm mươi, liền đưa hết cho Trương Khang.

“Con chú có muốn ăn gì cháu mua giúp chú nha, có thiếu về nói với chú, chú trả thêm.”

“Dạ. Vậy cháu xin phép đưa em ấy đi trước.”

Trương Khang nhận lấy tiền của ba Mai Ly bỏ vào trong túi. Anh nắm tay cô rời khỏi đó.

Trương Giao đang đứng bên ngoài, nhìn thấy anh trai và Mai Ly ra thì vui mừng chạy đến.

“Anh ơi! Cà Chua!”

“Con bé Trương Giao đã đứng đây đợi em rất lâu đấy.”

“Giao Giao.”

Mai Ly bất giác chạy đến ôm Trương Giao.

“Cà Chua đừng sợ, tớ luôn ở bên cậu nè. Có anh tớ nữa á!”

Trương Giao vỗ về, an ủi cô.

Giây phút này, Mai Ly thèm được có cảm giác trở thành một phần trong gia đình của anh em Trương Giao. Tình thương của người thân là thứ cô luôn hằng mong ước.

Có lẽ một số người sẽ nghĩ tình thương của người thân không quan trọng. Nhưng một số người ngày đêm khao khát lại không có được. Điều là như nhau, kẻ thì dư người lại thiếu.