Rồi ngày đó cũng đến, Trương Khang cũng phải rời khỏi làng để lên thành phố học. Nhưng trước khi đi, anh vẫn còn một chuyện canh cánh trong lòng. Có lẽ, anh cần phải giải quyết nó trước khi rời khỏi đây.
Buổi chiều hôm trước ngày đi, Trương Khang đã đến tìm ba mẹ Mai Ly. Lúc này, cô đã cùng với bà ngoại đi chợ nên không có nhà.
Mẹ Mai Ly nhìn thấy anh thì niềm nở mời vào trong nhà. Bà rót cho anh một ly nước.
“Cháu uống tạm nhá.”
“Dạ, cháu cảm ơn dì.”
“Mà nghe nói ngày mai cháu lên thành phố học đúng không? Sau này con của dì cũng phải học theo cháu như vậy đó. Còn nhỏ mà học giỏi là dì rất thích.”
Bà không ngừng khen Trương Khang nhưng anh chỉ cười nhẹ. Vì đây không phải là vấn đề mà anh muốn nhắc đến.
“Dì ơi, cháu có chuyện muốn nói.”
“Hả! Chuyện gì cháu?”
“...”
Một lúc sau, Mai Ly từ bên ngoài trở về. Cô vừa tới cửa thì nhìn thấy Trương Khang từ trong bước ra. Anh mỉm cười nhìn cô.
“Em về rồi à.”
“Dạ. Anh đến đây từ khi nào vậy?”
“Vừa mới đến.”
Trương Khang quay đầu lại nhìn mẹ Mai Ly.
“Dì ơi, cháu có thể dẫn Mai Ly ra ngoài một chút không ạ?”
Bà gượng cười, đồng ý.
“Được. Sắp tới giờ ăn rồi, cháu nhớ đưa em về sớm.”
“Dạ, cháu biết rồi ạ.”
Vậy là cô cùng với Trương Khang rời khỏi đó. Anh đưa cô đến khu vườn trái cây của nhà anh. Đây là lần đầu tiên anh đưa cô đến. Vừa hay, những trái mận đang vào độ chín. Trương Khang lựa một trái ngon nhất đưa cho Mai Ly. Cô vui vẻ nhận lấy.
“Cảm ơn anh.”
Nhìn cô ăn, trong lòng anh lại thấy hạnh phúc đến lạ thường. Trương Khang giơ tay xoa đầu cô. Anh ngồi xổm xuống, đối diện với cô, khẽ nói:
“Cà Chua, nghe anh nói. Ngày mai có lẽ anh sẽ không còn ở đây nữa, sẽ không đến tìm em, dẫn em đi chơi, cũng không thể an ủi lúc em buồn. Em có giận anh không?”
Mai Ly ngây thơ lắc đầu.
“Anh Khang tốt với em như vậy sao em có thể giận anh được. Nhưng mà em nghe Giao Giao nói anh Khang đi rồi sẽ không trở về nữa. Có thật không anh?”
“Em đừng nghe con bé nói bậy. Khi có thời gian rảnh anh sẽ trở về để thăm bọn em.”
“Thật ạ. Vậy thì thích quá!”
Mai Ly cười tươi như ánh mặt trời làm Trương Khang kìm lòng không đặng mà ôm lấy cô vào lòng, căn dặn:
“Sau này có chuyện buồn phải nói cho Giao Giao biết, nếu ba mẹ có cãi nhau em hãy đến nhà của anh, đợi khi nào họ không cãi nhau thì hãy quay trở về. Nhớ đừng để bản thân bị thương đó.”
Bàn tay nhỏ bé của Mai Ly vòng cổ anh, cô nói nhỏ vào tai anh:
“Có anh thật tốt. Ước gì anh là anh trai của em.”
Trương Khang sửng người, buông cô ra. Bàn tay đặt lên đầu cô xoa nhẹ, gương mặt vẫn nở nụ cười tươi nhưng anh lại không đáp lời cô. Trong thâm tâm của anh vốn không nghĩ rằng sẽ trở thành anh trai cô. Trương Khang tự nhủ với lòng.
“Cô bé ngốc, anh không muốn chúng ta chỉ dừng lại ở hai từ ‘anh trai’.”
Ngày hôm sau, mọi người đưa Trương Khang ra xe, Mai Ly cũng đi cùng. Trước lúc anh lên xe, Trương Giao chạy đến đưa cho anh con gấu bông.
“Anh trai, anh giữ con gấu này đi. Nó là món quà mà em và Cà Chua đã mua cho anh đó.”
Trương Khang cầm lấy con gấu, anh nhìn qua Mai Ly. Dường như biết anh nhìn mình, cô vội quay mặt đi hướng khác. Trương Khang thấy vậy thì khẽ cười. Anh xoa đầu Trương Giao.
“Cảm ơn em và Cà Chua nhá. Anh sẽ xem đây như món quà hộ mệnh của mình.”
“Vâng ạ.”
“Ủa ủa, vậy còn quà của anh đâu?”
Thế Anh từ trong xe chui ra. Cậu cũng muốn đòi quà từ bọn trẻ.
Nhưng Trương Khang lại ích kỷ, anh nắm đầu cậu đẩy vào bên trong, rồi chui vào.
“Muốn quà thì đến tiệm mà mua.”
“Kỳ vậy! Mày có quà miễn phí còn tao thì không.”
Thế Anh ủy khúc nói.
Lúc này, Trương Giao từ bên ngoài bỗng chui đầu vào trong. Cô bé đưa cho Thế Anh cây kẹo mút.
“Cho anh này.”
“Ui dễ thương quá! Cảm ơn em nhé.”
Thế Anh nhận lấy cây kẹo từ Trương Giao. Cậu yêu thương xoa đầu cô bé.
“Aaa…rối tóc của em rồi! Không cho kẹo nữa, mau trả lại đây.”
Trương Giao bực mình đòi lại quà.
“Con bé này, chui đầu ra đi. Anh mày còn phải đóng cửa.”
Trương Khang không thương tiếc đẩy em gái ra, nhờ vậy Thế Anh mới thoát được một nạn.
“Cảm ơn huynh đệ đã cứu giá.”
“Xời, trả kẹo đây.”
Anh công khai giật lại đồ từ Thế Anh.
“Ơ, đó là của tui mà cậu.”
Thế Anh cũng không ngán ngẫm giành lại. Đó là món quà của một bé gái tặng, đương nhiên sống chết cậu cũng phải lấy lại cho bằng được.
Thế Anh nhanh chóng cất vào trong người khiến Trương Khang ngồi bên cạnh khinh bỉ.
“Con nít mới ăn kẹo.”
“Đỡ hơn con nít chơi gấu bông.”
Thời gian thấm thoát trôi qua đã mười một năm. Mai Ly bây giờ đã là cô gái mười tám tuổi. Và cô cũng chuẩn bị tinh thần để bước vào con đường đại học của mình.
"Ba, mẹ!"