Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 15: Cùng nhau nhảy lầu




Còn anh nữa, đồ đáng ghét...rõ ràng là vệ sĩ riêng của em, vậy mà...hức...vậy mà anh lại vì người con gái khác mà đánh em. Anh cút đi, em sẽ rước người mới về, không cần anh nữa.

Mộng Nhiên đẩy mạnh Tử Dật rồi lùi dần về sau, cô oan ức, khóc lóc kể lại cái đánh vào mông mà Tử Dật dành tặng ban này.

- Đau lắm sao?

- Anh còn mặt mũi để hỏi câu này hả?

Mộng Nhiên vô thức đưa tay ôm lấy cặp đào tiên bỏng rát của mình. Rồi lại ngồi thụp xuống nền, chôn mặt vào đôi đầu gối mà nức nở.

Không nhắc đến thì thôi chứ đã gợi lại rồi thì Mộng Nhiên không thể quên nỗi cái cảm giác khi cuốn sổ đầu bài ấy chạm vào mông của mình. Anh ra tay thật sự rất mạnh, rất ác, không nể nang gì cả. Làm cô đau đến muốn cháy da.

- Tiểu thư.

Tử Dật bước đến gần cục thịt di động đang cuộn tròn dưới sàn, anh ngồi xuống ngay tại trước mặt Mộng Nhiên, dịu dàng vỗ nhẹ tấm lưng mong manh ấy như muốn xoa dịu đi cảm xúc ấm ức trong thâm tâm của cô gái nhỏ.

- Mộng Nhiên!

- Nhiên Nhiên ngẩn mặt lên nhìn anh.

Xưng hô bằng kính ngữ thì Mộng Nhiên không màng để tâm, cô cố ý lơ đi mặc cho Tử Dật vừa gọi vừa lay đến tận hai lần, cho đến lần thứ ba, anh đổi sang dùng cái tên Nhiên Nhiên thân mật vậy mà cô lại có phản ứng.

- Cái gì?

Anh không ngờ được là Mộng Nhiên lại chú ý đến cách xưng hô nhiều đến như thế. Biết vậy ngay từ đầu anh đã không phải vòng vo làm chi cho mệt lòng.

Mặc dù lời nói của Mộng Nhiên có chút cộc lốc, trống rỗng nhưng cô chịu ló mặt lên là anh mãn nguyện lắm rồi.

- Nghe anh nói được chứ?

Nghe? Mi tâm nhíu sâu, lộ rõ vẻ mặt nghi ngờ, cô không đáp mà giữ im lặng, nhưng lại dùng hành động gật đầu qua loa như đã chấp thuận.

- Đầu tiên, anh muốn xin lỗi vì đã dùng lực quá mạnh. Nhưng anh không phải vì Thanh Thanh mà đánh em, anh chỉ không muốn trong lúc nóng vội em vạ miệng nói ra những điều không nên trước mặt mọi người.

- Anh không bên vực Thanh Thanh, càng không quay lưng với em. Anh biết em bị người ta đẩy ngã, nhưng việc đòi lại công bằng cho em là trách nhiệm của anh, không cần em phải tự mình giành để rồi rước hoạ vào thân như vậy. Không bằng cách này cũng bằng cách khác, người làm tổn thương đến em sẽ phải chịu trừng phạt. Em đã nghe rõ chưa?

- Ò...

Sau khi lắng nghe anh giải bày tất cả thì nhất thời Mộng Nhiên không biết mình nên có thái độ thế nào. Vừa vui vừa buồn, nhưng đầu óc tự dưng lại trở nên trống rỗng hơn bao giờ hết. Cô cứ ngơ ngác ừm ò, rồi lại gật đầu chứ chẳng biết làm gì hơn.



- Này Dật, anh bị làm sao đấy?

Tử Dật đột nhiên sáp gần đến rồi giang rộng vòng tay ôm trọn lấy Mộng Nhiên, anh tựa cầm lên đầu vai mảnh khảnh ấy mà trưng ra bộ dạng yếu đuối, vô lực.

- Mộng Nhiên, xin em...xin em hãy rút lại lời nói lúc nãy đi có được không?

Anh bỗng dưng thay đổi như vậy khiến Mộng Nhiên khá là bàng hoàng, cô trở nên đơ người trước giọng nói trầm thấp, ứ nghẹn ở cổ như đang kiềm nén nước mắt người đàn ông ấy.

- Mộng Nhiên, em đừng tuyển người mới, đừng đuổi anh đi, đừng không cần anh có được không?

Cảm nhận được tâm tư của anh lúc này không ổn nên Mộng Nhiên cũng dẹp luôn những suy nghĩ rối não trong đầu, cô lúng túng, vươn tay lên vỗ nhẹ vào tấm lưng rộng ấy mà dỗ dành như cách mà anh từng làm ban nãy.

- Ừm.

- Tiểu thư hứa đi!!

Mộng Nhiên bất lực thở dài, cô không rõ được rằng trước kia Tử Dật có từng mít ướt, mè nheo như thế này hay không nhưng đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian khá dài tiếp xúc Mộng Nhiên thấy anh có bộ dạng như vậy. Anh bây giờ cứ như một đứa con nít ba tuổi sợ hãi cảm giác bị bỏ rơi.

- Ừm...em hứa, em không đuổi anh đi được chưa?

Mộng Nhiên có đôi chút lấn cấn trong lòng nhưng không dám nói ra. Rõ ràng là cô là người đang dỗi và cần dỗ thế mà chỉ trong phút chốc mọi vị trí đều bị đảo ngược. Cô lại phải là người xuống nước an ủi và dỗ dành người ta.

- Dật à...em mỏi, chúng ta về nhà thôi.

Cái ôm thắm thiết, nồng nhiệt bao nhiêu thì cũng phải đến hồi kết thúc. Ngồi ôm như vậy trong mười lăm phút khiến đầu gối và bắp chân của Mộng Nhiên tê cứng, mỏi nhừ, không còn sức để chống đỡ.

- Anh ngại sao? Trông đáng yêu quá đi mất.

Mộng Nhiên được Tử Dật cẩn thận đỡ lên, ở khoảng cách sát rạt như thế này cô có thể nhìn thấy rõ từng cái lỗ chân lông và yết hầu của Tử Dật.

Cô tinh nghịch ngó nghiêng qua lại thì vô tình bắt gặp được vành tai trên cao đã bắt đầu đổi màu, một màu đỏ đặc trưng cho sự lúng túng, xấu hổ chứ không phải do những tác nhân ngoại cảnh tác động làm nên.

- Tôi không có, tiểu thư đừng cười nữa.

Vương Tử Dật đang rất khó xử, ngại ngùng, nhưng cô nhóc kia thì cứ bụm miệng mà cười hô hố, đến tít cả mắt. Đã vậy lại thêm đôi má bánh bao bị bành ra trông hết sức đáng yêu, làm cho ai đó muốn bổ nhào đến mà cắn một miếng nhưng không được.

Ầm ầm.

- Dật à...

- Hửm?



- Anh có nghe thấy tiếng bước chân không? Hình như có rất nhiều người đang lên trên này đó anh.

Cho đến khi Mộng Nhiên nghe thấy tiếng dẫm chân đồng đều từ dưới lầu truyền lên thì tiếng cười nhí nhảnh ấy mới chịu kết thúc. Từ vui vẻ, Mộng Nhiên liền chuyển sang trạng thái lo lắng, nơm nớp bất an.

- Thanh Thanh, cậu ta đang làm gì vậy?

Mộng Nhiên ra vẻ thần bí, cô kéo lấy tay anh rồi đi đến gần lối ra vào. Hơi ló đầu nhìn xuống bên dưới thì liền bắt gặp được khung cảnh cả gia phả của nhà Thanh Thanh đang cầm cây, cầm gậy hì hục chạy lên trên này.

- Cậu ta bị điên à?

Không phải kiêu ngạo nhưng ở cái trường này ngoài Thanh Thanh ra thì chẳng ai dám gây sự với Mộng Nhiên. Mà sở dĩ cô ta to gan như vậy là vì Mộng Nhiên không muốn ba mẹ phải bận lòng đến những chuyện lặt vặt, nên mới im lặng cho qua. Thế mà bây giờ Thanh Thanh lại muốn lên đây để giết cô sao?

- Một hai ba... mười. Đông lắm, phải làm sao đây Tử Dật?

Mộng Nhiên quay sang nhìn anh rồi ngay lập tức nhìn xuống bên dưới theo dõi từng cú nhấc chân của họ. Đám người ấy càng ngày càng đến gần, nhưng đây lại là sân thượng cao chót vót chỉ có một lối ra, ngoài cách tự hủy nhảy xuống thì chẳng còn đường nào để trốn chạy.

- Dật ơi, một lát nữa em sẽ ở lại đây ngăn cản, anh chạy trước nhé. Chạy về nhà gọi người lên đây cứu em.

Tử Dật: "..." Chạy về nhà gọi người lên hốt xác em về thì còn có lý hơn đấy Nhiên Nhiên.

Tử Dật lắc đầu ngán ngẫm với cái suy nghĩ trẻ con này của Mộng Nhiên, anh bất lực nâng trán, trong vô thức nhập vai vào một người thầy giáo đưa tay cốc nhẹ lên mái tóc của cô.

Trong trường hợp nếu anh không phải là vệ sĩ riêng thì anh cũng là thanh niên trai tráng, sức lực cuồng nộ bẽ gãy sừng trâu. Vậy mà lại cong đuôi chạy mất để lại phái nữ ở lại một mình chịu trận thì có cấm đầu xuống đất cũng không hết nhục.

- Chứ giờ anh muốn sao?

Mộng Nhiên đấm nhẹ vào ngực anh để trả đũa, cô ôm đầu rồi phụng phịu ra mặt. Cô không hiểu, thật sự không hiểu vì sao trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc thế này mà anh vẫn giữ được bình tĩnh, chả bù cho cô, chỉ thấy gậy to mà đám người đấy cầm trên tay cũng đủ xanh mặt rồi.

- Cũng chỉ có mười tên em sợ cái gì?

- Anh thì hay rồi...áaa em không muốn chết.

Cô còn chưa nói dứt câu thì không biết từ đầu có một chiếc bóng đen lao đến, kể tiếp là tiếng hét thất thanh của Mộng Nhiên vang lên làm náo động cả một vùng trời, cô sợ hãi đến trợn trắng cả mắt, chỉ mới năm giây trước đây thôi bản thân vẫn còn đứng trên sân thượng vậy mà lúc nãy đây đã cùng với Tử Dật rơi tự do trong không trung rồi.

- Anh là đồ bốc phét, làm gì đi... sắp chạm đất rồi kìa, mau làm gì coi.

Mặc cho phần thắt lưng đã được cố định bởi vòng tay rắn chắc của Tử Dật, tạo thành một đai lưng an toàn nhưng Mộng Nhiên vẫn không an tâm. Cô xem cả người anh như một chiếc phao cứu sinh mà bu bám, đu trèo như một con nhái con.

- Khốn nạn, muốn chết thì chết một mình đi. Bỏ em ra, bỏ em ra.