Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 18: Anh xin lỗi bé




[...]

- Đã gần ba giờ mất rồi. Phải nhanh nhanh làm nốt việc còn lại để mà về phòng, nếu không sáng mai ba ba mà biết được mình dám không nghe lời thì sẽ lớn chuyện mất.

Mệt mỏi lắm rồi nhưng hiện tại Mộng Nhiên vẫn chưa thể về phòng nghỉ ngơi, bởi vì tóc tai và quần áo anh đang mặc vẫn còn ướt sũng. Để yên thì cũng được, nhưng như vậy sẽ rất dễ đổ bệnh, khó chịu gây hâm da.

Mộng Nhiên chồm người đến, mở lấy hộc tủ bên cạnh đầu giường, khó khăn lắm mới kéo ra được một chiếc máy sấy tóc. Cô cẩn thận cắm phích vào ổ điện, sau đó mầy mò tìm kiếm nút khởi động.

- Áaa...Dật...bỏ em ra, đau quá.

Nhưng ngay sau khi Mộng Nhiên đưa máy sấy đến gần đầu Tử Dật thì đôi mắt nhắm nghiền từ nãy giờ đột ngột mở to, trừng lên như những con cương thi, anh bất thình lình thức tỉnh như vậy khiến Mộng Nhiên giật mình mà bật ngửa, còn chưa kịp ngồi lên thì cổ tay liền bị anh dùng lực nắm lấy, quật ngã một vòng.

Động tác của người đàn ông này thật sự rất kinh người, anh nhanh nhẹn đến nỗi khi Mộng Nhiên còn chưa hiểu chuyện gì đã diễn ra thì cần cổ đaz truyền đến cảm giác khó thở, đau đớn.

- Đau...Dật...khụ khụ, là em.

Bị anh bóp cổ, cô khá khó khăn trong việc nói năng. Da mặt của Mộng Nhiên đã dần biến sắc, đổi sang trạng thái tím tái vì bị ngạt hơi. Nhưng mặc cho cô có van xin, quằn quại như thế nào thì lực đạo của anh vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm. Mà ngược lại càng lúc càng tăng giần, như muốn bóp nát cổ cô trong lòng bàn tay.

- Các người đi chết hết đi.

Tử Dật gằn giọng, gào thét vào mặt đối phương, anh lúc này đã hoàn toàn mất đi nhân thức. Mắt vẫn mở nhưng không còn là Tử Dật dịu dàng hết mực của Mộng Nhiên nữa rồi.

- Đền mạng cho mẹ tôi.

Anh leo hẳn lên người Mộng Nhiên mà ngồi chễm chệ trên bụng, không cho cô có cơ hôi để quẫy đạp, vùng vẫy. Đôi mắt đỏ lòm, tựa ác quỷ ghim sâu vào con mồi dưới thân.

- Anh...anh không nhận ra Nhiên Nhiên sao?

Anh vừa nói gì Mộng Nhiên cũng không nghe rõ, chữ được chữ mất. Bởi vì cô còn phải lo kháng cự để bảo toàn mạng sống, nhưng những gì mà cô đang làm đều trở nên vô ích đối với Tử Dật. Khi anh to con mà mạnh mẽ, cường tráng gấp hai ba lần so với cô.

- Dật...

Đến lúc này thì Mộng Nhiên cũng đã đuối sức, không chỉ có da mặt mà cả người cô đã hòa cùng một màu. Mắt trợ trắng, đôi chân co đạp cũng đã dần lạc đi, một cái, hai cái, và rồi chẳng còn cái nào nữa.

- Không... không...

Nhận thấy Mộng Nhiên đã im lìm, nằm yên bất động không một chút nhúc nhích thì Tử Dật mới sực tỉnh lại sau hố đen ác mộng. Anh như thoát ra được khỏi sự điều khiển của con quỷ dữ ẩn sâu trong thâm tâm.



- Nhiên Nhiên, em tỉnh lại đi.

Tình thế thay đổi, người phải sốc và hoảng loạng lúc này lại là Tử Dật. Anh bị sốc bởi những " thành quả " mà mình vừa gây nên, anh điếng người, đôi tay run run đưa lên giữa không trung nhưng lại luống cuống, chẳng biết nên làm gì cho phải.

- Mộng Nhiên...xin em, xin em đừng chết.

Mất đôi giây thì anh mới có thể lấy lại được phần hồn đã mất. Anh không thể trơ mắt nhìn Mộng Nhiên đang từng chút dã từ cõi sống như vậy, anh lật đật leo xuống khỏi người, ôm lấy Mộng Nhiên đặt cô nằm ngay ngắn giữa giường, hai tay bắt chéo vào nhau tiến hành ép tim.

- Đừng làm anh sợ mà Nhiên Nhiên.

Tử Dật đã lặp đi lặp lại động tác sơ cứu ấn vào ngực trái của Mộng Nhiên trên dưới mười lần nhưng cô vẫn nằm yên đấy, đến đầu ngón tay cũng chẳng màng cục cựa.

Ực.

Nếu ép tim không được thì chỉ còn cách hô hấp nhân tạo, nhưng khi nhìn vào đôi môi mềm mại, đang hé mở ấy thì anh lại không kìm được mà lỡ phát ra tiếng nuốt nước bọt, yết hầu nam tính cũng nhô lên nhấp xuống tận ba bồn đợt.

Biết đây là suy nghĩ đồi trụy, không nên có đối với một bé gái chỉ mới mười bốn tuổi. Nhưng nhìn Mộng Nhiên có chút nào giống với độ tuổi đấy đâu chứ. Dù là cứu người nhưng cũng là môi em môi, một chàng trai gần hai lăm tuổi đầu như Tử Dật mà chưa một lần nắm tay, yêu đương đúng nghĩa người khác giới như anh khó tránh khỏi cảm giác ngại ngùng, lo nghĩ sâu xa.

- Không, đừng nghĩ bậy bạ. Mày chỉ đang cứu người...dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi nào Tử Dật.

Đến cuối cùng thì anh cũng phải tự gạt bỏ tất cả, trấn an bản thân. Bởi nếu còn chần chừ, lưỡng lự thì Mộng Nhiên sẽ không xong mất. Anh nhắm mắt phang đại, lấy hơi, bịt mũi rồi mở miệng Mộng Nhiên thổi khí vào phổi cô.

Một lần.

Hai lần.

Ba lần.

- Khụ...khụ.

Sau nao không lần cố gắng giành giật sự sống cho Mộng Nhiên thì anh cũng đã đạt được như ước nguyện. Mộng Nhiên đã có động tĩnh. Mắt tuy chưa mở nhưng cơ mặt đã nhăn riết, không ngừng ho sặc sụa lấy dưỡng khí vào người.

- Thở đi...thở đi anh thương.

Tử Dật vội dựng Mộng Nhiên ngồi lên, để đầu cô tựa lên vai mình, anh vỗ nhẹ vào lưng Mộng Nhiên mà dỗ ngọt theo bản năng.

- Hức...anh tránh ra, đừng giết em...huhu.

Ít phút sau, nhận thức ùa về, kí ức kinh hoàng cũng chẳng ngại mà theo sau khiến Mộng Nhiên hoảng sợ, cô dâyd mạnh Tử Dật đôi lùi dần về đầu giường. Cả có thể cuộn tròn run rẩy, chôn mặt vào đầu gối không dám nhìn thẳng vào anh.



- Anh đừng đến gần em mà.

Mông Nhiên nhanh tay vơ lấy chiếc gối làm khiêng phòng vệ, có lẽ những thần sắc hung tàn của Tử Dật đã thật sự ăn sâu vào tìm thức non nớt của cô gái nhỏ, làm Mộng Nhiên không tự chủ được mà sinh ra ảo giác.

Tuy bây giờ Tử Dật đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cho dù có như thế nào đi chăn nữa thì anh vẫn là anh của ban đầu.

- Áaa.

- Ngoan...đừng sợ, anh xin lỗi, anh xin lỗi bé nhiều.

Mặc cho Mộng Nhiên liên tục xô đẩy, không cho ôm, không cho chạm vào người thì Tử Dật vẫn cứng đầu lao đến bế bổng Mộng Nhiên đặt lên đùi, cẩn trọng bịt miệng cô, rồi nhẹ giọng xin lỗi. Nhận thấy cô không còn ồn ào, om sòm nữa thì anh mới chịu buông tay.

- Oa...em có lòng tốt mới sang này giúp anh mà.

- Vậy mà anh lại muốn bẻ cổ em là sao? Huhu.

- Suỵt, em im lặng nào.

Không! Anh hối hận rồi, cô không la ó nữa mà chuyển qua khóc lớn. Phòng này tuy được cách âm đàng hoàng nhưng anh vẫn nâu nấu lo sợ tiếng khóc của Mộng Nhiên sẽ làm đánh động đến mọi người, đặc biệt là Kha Gia Chủ.

- Anh gặp ác mộng, anh không cố ý. Em đừng khóc nữa, để ba em biết được thì toi cả hai đó Mộng Nhiên.

- Ừm ừm.

Lúc này Mộng Nhiên mới biết được mình có hơi lỡ trớn, cô vội vàng bịt miệng mình. Khiến tiếng nấc cụt bị ngăn cản ở cửa miệng, không thể thoát ra bên ngoài mà dội ngược vào trong làm có thể cô rùng lên từng đợt.

- Có thật không? Nhiên Nhiên sợ lắm. Em cứ nghĩ mình sẽ chết không đó.

Mộng Nhiên trở người, ôm lấy cổ Tử Dật mà ứa ứa ăn vạ.

- Có anh ở đây em không chết được.

- Không chết nhưng cổ em đau lắm. Ngày mai sẽ để lại vết lằng, ba em thấy thì em biết giải thích với ông ấy thế nào đây.

Cô sờ soạng xung quanh phần da vừa bị tác động vật lý. Đây mới chính là điều mà Mộng Nhiên lo lắng nhất, nếu như mặc áo cổ lọ thì với ánh mắt tinh tường của Kha Luân vẫn sẽ bị nghi ngờ. Những lần Mộng Nhiên che giấu một sự thật hay một món đồ nào đó thì ông ấy đều biết tất, chỉ là không muốn phanh phui làm cô khó xử mà thôi.

- Đã bốn giờ rồi, em phải về phòng đây. Ngày mai anh nhớ phải đi khám bác sĩ đấy nha.