Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 20: Mộng thư




[...]

Sáu giờ sáng.

Khách sạn Luné.

- Ông gọi tôi đến đây có chuyện gì?

- Cha lặn lội cả nửa vòng trái đất để về đây thăm con đấy Tử Dật, con có cần phải khó chịu ra mặt như vậy không con trai?

Giọng nói mang tính diễu cợt của Cẩu Tảo vang lên trong căn phòng mang số 005 của khách sạn. Ông ta đã từ nước ngoài về nước được một tuần và luôn trú ngụ tại Luné - một trong ba khách sạn năm sao nổi tiếng nằm ở vùng ngoại ô thành phố.

- Tôi không có nhiều thời gian để bàn chuyện phím với ông, nếu không có chuyện gì quan trọng thì tôi xin phép.

Chính vì cách xa trung tâm như vậy nên Tử Dật đã phải ngồi xe suốt hơn một giờ đồng hồ mới đến được điểm hẹn.

Anh đã xuất phát cùng một người đàn ông xa lạ được coi là tài xế từ khi Mộng Nhiên vừa trở về phòng. Vậy mà đến đây, đứng tại căn phòng này cũng đã được mười phút mà Cẩu Tảo chỉ im lặng quan sát anh từ đầu đến chân, hết nhìn rồi lại chuyển sang nói những câu bong đùa, vớ vẩn. Anh bức xúc xoay người, mở cửa rời đi.

- Con dám bước ra khỏi căn phòng này thì đừng trách tại sao chỉ trong ít phút nữa thanh danh của con bé đấy bị hủy hoại.

- Ông...

Anh còn chưa chạm vào cánh cửa thì Cẩu Tảo đã lên giọng, đe doạ, cảnh cáo. Nghe dụ ý của ông ấy đang hướng đến Mộng Nhiên thì cảm xúc trong lòng Tử Dật đột ngột rạo rực, anh nắm chặt tay nén lại cơn tức giận. Ngay lập tức xoay người nhưng chuyện kế tiếp khiến người đàn ông này phải kinh hồn bạc vía, không nói thành lời.

- Lão gia, em nhớ người nhiều lắm.

Từ bên trong khuê phòng, giọng nói yểu điệu, yêu kiều của một người con gái vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bao gồm cả Tử Dật.

- Mộng Thư, đến đây với gia nào.

- Mộng Thư?

Tử Dật nhíu mày, nỗi căng thẳng đến nín thở hiện rõ trên nét mặt của anh khi nghe thấy Cẩu Tảo gọi cô ấy là Mộng Thư. Sự tò mò dâng lên đến đỉnh điểm, anh cũng như bao người khác, luôn chăm chú nhìn vào một điểm đợi chờ sự xuất đầu lộ diện của chủ nhân giọng nói lúc nãy.

- Xin chào các anh.

Nhưng sau khi người con gái ấy từ khuê phòng đi ra đã làm biết bao người đàn ông phải chảy nước dãi vì đồ bạo dạn của mình, ngoại trừ Tử Dật, bởi anh đã kịp thời quay mặt sang nơi khác. Không phải vì ngại mà đây là phản xạ tự nhiên.

Trên cơ thể mảnh mai, xương hạc và làn da trắng nõn của cô gái Mộng Thư ấy không có nỗi một mảnh khố che thân. Trừ đôi guốc đen làm tôn lên đôi chân dài thướt tha ấy thì mọi nơi nhạy cảm của cô ta đều được phô trọn.

- Lạnh quá, gia gia ôm em đi.

Ấy vậy mà Mộng Thư chẳng có một chút nào gọi là ngại ngùng, xấu hổ. Cô ta tự nhiên đến mức xem việc khoả thân là một chuyện hết sức bình thường. Cứ như thế mà lả lướt qua những người đàn ông đang đứng dàn ta ở đấy, bước đến ngồi lên đùi Cẩu Tảo mà nũng nịu. Tùy tiện để lão ta sờ soạng khắp người mình.

- Tử Dật, nhìn kĩ xem khuôn mặt này ta làm có giống không?

Cẩu Tảo nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô gái trong lòng, hướng khuôn mặt của cô ta về phía Tử Dật. Cẩn trọng, nâng niu những đường nét quý giá trên khuôn mặt của cô gái.



- Mộng...Mộng Nhiên?

Khi thấy rõ được diện mạo của cô gái ấy anh thật sự rất sốc, đến nói chuyện cũng trở nên lắp bắp như một thằng khờ.

Điều gì đang xảy ra?

Tại sao Mộng Nhiên có mặt tại đây?

Lại còn trông chẳng khác nào một con điếm rẻ tiền.

- No no...là Mộng Thư...Mộng Nhiên đang chờ con ở nhà đấy.

- Đây là sản phẩm do cha cất công tạo ra trong cả ba tháng trời đấy con trai, con không thể nào nhận vơ như vậy.

- Ưm...a, gia gia đừng mà.

Vừa dứt lời, ông ta đã cho một ngón tay vào bộ phận mềm yếu nhất của Mộng Thư mà khoáy đảo, khiến cô ta không nén được liền kêu lên những tiếng rên rỉ ám muội, làm hạ thân của mọi người đều phồng lên.

Chỉ có duy nhất của một mình Tử Dật là không có động tĩnh gì, hạ bộ vẫn trầm lặng, không một chút ngẩn đầu. Bây giờ anh chỉ cảm thấy ghê tởm hai con người trước mặt kia mà thôi.

- Ông thật kinh tởm.

Tử Dật không thể nhìn nỗi hình ảnh phản cảm ấy nữa, anh đánh mắt sang nơi khác. Trong ruột đột nhiên có cảm giác cồn cào, muốn nôn như những bà bầu ốm nghén.

Dường như anh là người đàn ông có xu hướng cấm dục. Sống hai mươi lăm tuổi đầu nhưng Tử Dật chưa từng nghĩ đến hay có hứng thú với phụ nữ khác, cũng chưa từng có ý nghĩ muốn xem phim đen.

Anh không rõ đây có phải là một căn bệnh hay chỉ là bản thân chưa tìm đúng người, nhưng vì nó không có ảnh hưởng nên Tử Dật cũng chẳng màng quan tâm.

- Haha...nói vậy chẳng khác nào con đang tự chửi vào mặt mình.

Đúng...Cẩu Tảo nói rất đúng. Có một sự thật dù rất muốn phủ nhận nhưng anh không thể nào làm được rằng giữa anh và ông ta có quan hệ máu mủ ruột rà.

Tử Dật không nói thêm gì kể từ dạo ấy, anh quay lưng về phía họ tránh né, không dám nhìn. Vì một khi nhìn thấy Mộng Thư anh sẽ không thể ngừng liên tưởng đến Mộng Nhiên của mình.

Mười lăm phút sau.

- Xong rồi, con qua đây ngồi đi. Ta có vài món muốn cho con xem.

Cẩu Tảo yếu thật, mới mười lăm phút đã hết xí quách. Vậy mà bản tính biến thái, lưu manh lại con chót vót trên chín tầng mây. Đợi đến lúc nghe thấy tiếng kéo phẹt ba tia thì Tử Dật mới thở dài, nhún vai rồi vâng theo lời Cẩu Tảo, đi đến gần rồi chọn một vị trí phù hợp mà đặt mông ngồi xuống.

- Sang hầu hạ con trai gia đi.

- Không chịu đâu, người ta là phụ nữ của gia mà, hầu cả cha lẫn con thì không phải cho lắm.

Cẩu Tảo đỡ Mộng Thư đứng ra bên cạnh, rồi đánh mắt ra lệnh. Cô ta bề ngoài thì tỏ ra sỉ diện, ta đây chỉ chung thuỷ với một người nhưng nội tâm bên trong lại đang gào thét, vì lần đầu được đề cử hầu hạ cho một người đẹp trai, lịch lãm đến như vậy, hơn cái ông già khú đớ này gấp mấy lần.

- Dật, anh lau cho em đi.

Mộng Thư rút lấy ba bốn tờ khăn giấy trên bàn rồi bẽn lẽn bước đến trước mặt Tử Dật, đưa chúng cho anh lại còn nũng nịu yêu cầu anh lau hộ mình những đống nhày nhụa của cuộc hoan ái ban nãy.



Có lẽ những gì mà anh thể hiện nãy giờ không đủ để đánh bay cái tư tưởng " cha truyền con nối " trong tâm trí cô ta. Mộng Thư luôn cho rằng mình là trung tâm của vũ trụ, mang một sắc đẹp giả tạo nhưng chỉ cần thân hình nóng bỏng, nụ hoa hồng hào, se khít thì sẽ không có một người đàn ông nào dám nói lời từ chối.

- Nói lại lần nữa.

- Dả?

- Tôi bảo cô nói lại lần nữa, cô bị điếc à?

Tử Dật đứng phắt dậy, anh quát to làm cô ta sợ hãi vô cùng, nhưng vì biết được mình có khuôn mặt giống với người quan trọng trong lòng Tử Dật nên vẫn giữ cái thái độ ngạo mạn, khoanh tay đáp trả.

- Dật à, anh làm gì mà hung dữ thế. Người ta chỉ đùa...

Đoàng.

- Tí...thôi...m...à.

Ầm.

- Chữ Dật này chỉ Mộng Nhiên được gọi.

Mộng Thư ngã quỵ tại chỗ, máu tươi chảy lênh láng khắp sàn nhà trơn bóng. Cô ta chết không nhắm mắt, bởi đâu mà ngờ được chỉ một tiếng gọi vô tình mà lại là nguyên nhân khiến mình chết thảm như thế này.

- Xin lỗi, tôi lỡ tay. Chắc ông sẽ không chấp nhặt đâu nhỉ?

- Tất nhiên rồi, chỉ là một ả đàn bà, làm sao quan trọng bằng con trai của ta.

Tử Dật cười khinh bỉ, ông ta đúng là một lão già tuyệt tình. Mới phút trước còn gia gia, em em vậy mà bây giờ em chết rồi mà gia chẳng thương tiếc. Anh lắc đầu ngán ngẫm rồi ngồi về vị trí lúc đầu.

Bóc.

Cẩu Tảo búng hai ngón tay vào nhau, một âm thanh giòn tan vang lên. Ngay sau đó trước mặt hai người liền mở ra một chiếc màn hình led cỡ lớn, siêu mỏng được thiết kế ẩn vào tường, nhìn còn tân tiến hơn ở rạp chiếu phim. Cẩu Tảo cầm thiết bị điều khiển, ẩn mở vào một video.

- Đây là những gì mà mẹ con quay được trong suốt khoảng thời gian sống tại biển.

- Trước khi nhảy xuống nước ta đã kịp thời đưa cho mẹ con một chiếc máy quay nhỏ bằng hạt đậu, nhưng phải chờ đến lúc con chào đời được hai năm thì ta mới có cơ hội tìm về chốn cũ để lấy lại nó.

- Video này đã được rút ngắn chỉ còn một giờ, vì nếu cha không làm như thế thì nó sẽ dài đến hàng nghìn tiếng. Bây giờ chúng ta bắt đầu xem.

Bốn mươi phút trôi qua.

" Đừng mà...á, Cẩu Tảo...cứu em, cứu con chúng ta. "

Âm thanh khàn đặc, cầu cứu đến thảm thương từ trong đoạn phim vọng ra ám ảnh vào từng sợi neuron thần kinh của Tử Dật. Trán anh đổ mồ hôi thành dòng, đôi tay anh bấu chặt vào nhau, móng tay ghim vào da đến nỗi ứa máu nhưng cơn giận dữ vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm mà một ngày một cuộn trào, sôi sục.

- Rầm...bọn họ...Kha Gia thật quá đáng. Cho dù mẹ tôi có gây ra tội gì đi chăng nữa thì vẫn là phụ nữ mang thai. Ông thật độc ác, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người.

Mặt bàn sô pha được đúc bằng thủy tinh vỡ vụn. Đọc qua cuốn nhật kí thôi cũng đủ để anh bức xúc, vậy mà giờ đây còn được tận mắt chứng kiến cảnh tượng mẹ bị người ta đánh đập, ức hiếp. Tệ hại hơn là bị một đám đàn ông bu quanh cường bạo khi bà ấy đang mang thai ở tháng thứ chín. Độ hảo cảm mà anh giành cho Kha Gia ngay lập tức tụt dốc không phanh.