Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 52: Ác mộng




[...]

- Không... các người là ai?

- Máu, nhìu máu quá huhu.

- Đừng bắn, đừng bắn họ mà.

- Oe oe...

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

- Áaaa...

Jay giật mình tỉnh giấc, cô trừng mắt nhìn lên trần nhà thở dốc, không dám tin đây chỉ là một cơn ác mộng khi mọi diễn biến mà Jay được trải qua quá đỗi chân thực.

Những cảnh tưởng bên trong ác mộng một lần nữa lướt qua trong tâm trí rồi biến mất, chỉ còn lại các mảnh vụn vặt, mơ hồ. Vậy mà lại khiến cô không kiềm được mà vô thức tuôn trào vô số giọt lệ đau lòng, thương tiếc cho những thứ hư ảo.

- Dật ơi, anh ôm em đi.

Giây phút yếu lòng nhất, người con gái muốn tìm đến bến đỗ đời mình. Jay gọi tên anh, nhưng không thấy anh đáp lại.

Cô lướt tay qua bên cạnh mới biết được nơi ấy đã là một khoảng không trống vắng, lạnh lẽo chẳng còn vươn hơi ấm quen thuộc.

Sợ hãi, tuổi thân bủa vây khiến Jay từ khóc lặng chuyển sang ấm ức, gào to đến vang cả gian phòng.

Cạch.

- Anh đây... mới sáng mà em sao vậy?

Chưa đầy năm phút Tử Dật đã lật đật mở cửa lao vô, trên tay còn bê theo một khay đồ ăn nóng hổi cùng ly nước cam đậm màu.

Anh đặt tất cả lên bàn, sau đó nhanh chân bước tới với cô.

Thấy Tử Dật, như một phản xạ tự nhiên, Jay ngay lập tức bật dậy, gục nguyên khuôn mặt lem nhem nước mắt vào bụng anh, ôm chặt lấy thắt lưng mà nức nỡ.

Lúc này Tử Dật không nói thêm gì cả, chỉ giữ im lặng, dịu dàng vỗ lưng và xoa đầu Jay, mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Nhận thấy cơ thể cô gái đã dần đỡ hơn, không còn run lên cầm cập như thuở ban đầu. Tử Dật mới nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Jay. Bưng lấy khuôn mặt non nớt ấy ân cần hỏi:

- Ổn hơn chưa? Bây giờ có thể kể cho anh nghe em đã gặp phải rắc rối gì được chứ?

Jay hít mũi, mím môi rồi lắc đầu. Giọng nói uất nghẹn nơi cổ họng chậm chạp cất lên:

- Em... em không nhớ gì nữa anh ơi.

Tử Dật kéo Jay vào lòng, dùng cả vòng tay to lớn của mình bao trọn lấy cô, thủ thỉ vào mang tai.

- Được rồi, không nhớ thì đừng nhớ, mơ đều là giả. Không có thật, em đừng suy nghĩ linh tinh, sẽ mệt người.

Jay ngoan ngoãn, gục mặt lên vai anh mà e thẹn gật đầu. Tuy không nhớ gì nữa, nhưng Jay vẫn đủ nhận thức để biết giấc mơ ban nãy rất đáng sợ. Đây lại là lần đầu tiên Jay gặp phải trong đời.

Bởi cô là Jay, là vợ hợp pháp của Vương Tử Dật. Quá khứ trước kia cũng không mấy tốt đẹp, mồ côi từ khi mười tuổi vì cha mẹ đều mất vì bệnh tật.

Jay cứ như vậy mà lớn lên với người dì ghẻ độc ác, suốt ngày mang cô ra đánh đập mỗi khi dì ta thua bạc, đến năm mười sáu tuổi cô vô tình bị xe Tử Dật tông trúng, anh đưa cô vào viện, và rồi mối quan hệ của cả hai xuất phát từ dạo ấy.

Đợi vừa đủ tuổi trưởng thành, cô được anh cưới về ngay trong ngày sinh nhật, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với người nhà. Hiện tại thì cuộc hôn nhân này cũng mới kéo dài được nửa năm.

Tuy không dài lắm, nhưng đủ để cô biết được mình đã gặp đúng người.

Quay trở về thực tại.

Anh và cô âu yếm, sưởi ấm cho nhau được đâu khoảng mười lăm phút thì Tử Dật đẩy nhẹ cơ thể mềm mại ấy ra, nhưng Jay dính chặt vào anh như con sam, mãi không chịu tách rời, còn dùng lực siết chặt hơn.

Anh hắn giọng, có chút ngượng gạo nói:

- Buông anh ra.

- Anh không thích em nữa à?

Jay nhướng đôi mắt long lanh, ướt át ngước lên nhìn, cô nũng nịu bĩu môi, liên tục dũi dũi cạ cạ cơ thể vào người Tử Dật.



Hành động vô thức nhưng đầy tính gợi dục này càng khiến người đàn ông thêm nóng ran, vành tai chắng mấy chốc đã đỏ tía.

Bất quá, sợ rằng Jay sẽ chạm đến giới hạn, anh ghì chặt không cho cô cựa quậy nữa, ngoảnh mặt sang nơi khác, lắp bắp:

- Anh không muốn đè em ra tại thời điểm này đâu Jay à. Em buông ra để anh đi lấy đồ mới thay cho em.

Lời lẽ của Tử Dật quá rõ ràng, Jay cũng cảm nhận được điều khác lạ. Cô nhìn lại thứ đồ mà mình đang mặc thì tá hỏa nhảy dựng lên kéo dài khoảng cách, vớ lấy chăn trùm kín như một chiếc kén, dập đầu xin lỗi.

Khi trên người Jay chỉ khoác mỗi một chiếc váy ngủ tình thú làm bằng ren xuyên thấu, cắt xén táo bạo mà không phải là những bộ váy dài qua đầu gối, hay các bộ pizama kín cổng cao tường như các lần trước đó.

Tử Dật đã lợi dụng trong lúc cô không tỉnh táo thì thôi đi, đã vậy còn không mặc nội y cho cô.

- Anh quá đáng lắm.

Nghĩ đến điều này, Jay vừa xin lỗi đấy nhưng liền trở mặt, cô phụng phịu giận dỗi, không thèm ra ngoài.

- Ơ kìa Jay, từng cái nốt ruồi trên người em anh đều nhớ hết thẩy, chúng ta đâu phải người dưng nước lã đâu mà em còn ngại về mấy cái này.

- Em làm gì có nốt ruồi nào.

Lúc nhỏ sống khó khăn là thật, nhưng có lẽ vì ông trời thương cho số phận nên đã ban cho Jay một làn da trăng mịn, không tì vết, bị đòn roi cũng không để lại vết sẹo nào. Cho nên cô mới dám khẳng định chắc nịch như thế.

- Đương nhiên làm sao em biết, bởi vị trí đấy chỉ có anh mới có thể nhìn thấy được mà thôi.

Jay tức giận thở không ra hơi, cô bực mình khi Tử Dật lúc nào cũng vậy. Những gì anh nói ra đều mang ẩn ý đen tối, không tài nào khiến cô suy nghĩ trong sáng hơn được.

- Ra đây, anh bế em đi đánh răng.

- Không.

Thẹn quá hoá giận, Jay trả lời trỏng trỏng, cô phụng phịu dỗi anh. Quấn nguyên chiếc mềnh tự đi vào nhà vệ sinh.

Mười phút sau.

- Người kia! Lấy hộ em bộ đồ đàng hoàng coi.

Sạch sẽ, thơm tho thì Jay khẽ thò đầu ra ngoài cửa, ra lệnh cho Tử Dật.

Anh lắc đầu chào thua, nụ cười ba phần bất lực, bảy phần cưng chiều. Tử Dật thả điện thoại, đến tủ chọn một chiếc đầm trắng đơn điệu, chất liệu thoải mái cùng đồ lót phù hợp cho Jay.

- Cảm ơn.

Ầm.

Vừa đưa đến tay, Jay đã sỗ sàng giật lấy như ăn cướp. Còn đóng mạnh cửa để dằn mặt.

- Ai mà thèm nhìn!!

Tử Dật bất mãn, vểnh môi lí nhí trách móc.

Thế mà hành động lại trái ngược, anh ở bên ngoài nheo mắt cố nhìn qua khe cửa chật hẹp nhưng thu thập bằng không, anh điên cuồng đấm liên tục vào trong không khí, mang tâm trạng bức bối đến bên bàn ăn.

Lại còn không ngừng chửi rủa.

- Kẻ nào làm cửa mà kín dữ vậy trời.

Cạch.

Không lâu sau thì Jay xuất hiện, cô lúc này rất khác, không còn mặt nặng mày nhẹ như khi nãy nữa, đứng ỏng ẹo trước lối ra của nhà vệ sinh, ngọt ngào gọi tên anh.

- Dật à.

Giọng nói tựa mật rót vào tai khiến Tử Dật quắn quéo cả lên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hững hờ, không màng quan tâm.

Jay lon ton, đá chân sáo chạy đến. Từ phía sau choàng lấy cổ người đàn ông, thơm chụt chụt vào má.

- Em nói nè.

Đúng năm phát thì Jay ngừng lại, không e dè mà khơi bày ý đồ.

Dù biết bản thân đang bị gài bẫy ngay từ dạo đầu, ấy vậy mà Tử Dật vẫn tự nguyện để chính mình tự sa vào lưới.



Anh làm bộ kênh kiệu, khoanh tay trước ngực ra vẻ lạnh nhạt, kiệm lời nói:

- Nghe.

Jay hí hửng, vui mừng hỏi:

- Chiều nay anh có đến công ti không á?

Tử Dật gật đầu, không đáp. Jay lại có hành động khác, cô ngồi hẳn lên đùi anh, tiếp tục trình bày:

- Anh dắt em theo có được không? Ở nhà chán quá...ò.

- Không.

Còn chưa kịp nói dứt câu, vậy mà Tử Dật đã phũ phàng từ chối.

Jay dẫy nẩy, rơm rớm nước mắt ăn vạ, vung nắm đấm vào ngực anh.

- Tại sao không mang em theo?

- Hức hức, lần đầu em đòi hỏi anh về chuyện này. Hic... anh lại không đáp ứng em.

- Có phải anh giấu cô nào ở đó đúng không!

Càng lúc Jay khóc càng lớn, cô mếu máo há to mồm như một đứa nít lên ba.

Khi trong suốt khoảng thời gian tìm hiểu, làm quen, thậm chí bây giờ đã là vợ chồng, vậy mà đến chồng làm nghề gì, ở đâu Jay cũng không hề bị biết.

Bởi anh chưa từng chủ động chia sẻ với cô về vấn đề này. Trước đó Jay có từng hỏi qua đôi lần, nhưng Tử Dật chỉ bảo qua loa là kinh doanh tạp hoá nhỏ lẻ.

Jay cũng không phải con ngốc mà tin vào những gì anh nói. Nhưng sợ anh chê mình lắm chuyện nên cô cũng ngậm ngùi cho qua.

Hiện tại vì sự tò mò đã dâng đến đỉnh điểm, cô nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội này.

- Em không biết, em muốn đến chỗ anh làm, anh mà bỏ em ở nhà em chết cho anh em...

- Câm miệng, không được nói bậy.

Người đàn ông ấy bỗng nhiên quát lớn, Jay bị anh doạ sợ, ngay lập tức bụm môi, không dám hó hé thêm gì. Cụp mắt, không còn đủ dũng kinh nhìn thẳng vào con ngươi của Tử Dật.

- Ăn hết nó.

Khay thức ăn được anh kéo đến gần, Tử Dật chỉ tay ra lệnh.

- Dạ, anh đừng giận...

Jay ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.

Dũi chân muốn leo xuống khỏi đùi anh qua ghế bên cạnh ăn cho đàng hoàng, thế mà vẫn bị Tử Dật nộ nạt:

- Chân chạm đất anh bẻ giò em.

- Huhu...

Cơm chan nước mắt, Jay vừa dùng bữa vừa ấm ức khóc tức tưởi không thành tiếng. Khi đây là lần đầu anh thô lỗ với mình như vậy.

Càng nghĩ thì số câu hỏi tiêu cực xuất hiện càng nhiều. Jay không kiềm được mà lấy hết sinh mạng ra đối diện với anh.

- Có phải hết yêu em rồi đúng không?

- Ăn hết anh đưa em đến chỗ làm.

Người hỏi một đằng, kẻ trả lời một nẻo. Không liên quan gì đến nhau. Thế mà đã đánh bay hết những hiềm khích tồn tại nãy giờ.

Jay hớn hở ra mặt, cô nắm lấy khăn trải bàn lau sạch sẽ nước mắt dàn dụa, sau đó phải hỏi thêm lần nữa mới an tâm:

- Có thật không?

Ngón tay thô ráp chạm nhẹ lên đuôi mắt ửng đỏ. Bất giác sinh ra cảm giác tội lỗi khi đã hành xử như vậy với người con gái mình yêu. Chỉ là sau những gì đã trải qua, anh khá nhạy cảm với các từ ngữ liên quan đến chết chóc. Càng kị hơn khi nó được phát ra từ chính cô nhóc này.

- Ừm, là thật. Anh xin lỗi vì đã nạt em nhé.