Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 7: Nhà ma




[...]

- Cả lớp chú ý!!

- Theo như nguyện vọng của các em thì tiếp theo chúng ta sẽ chơi nhà ma. Cho nên các bạn học sinh nhỏ của cô hãy tự buộc mình vào sợi dây này, buộc chặt vào nhé để tránh trường hợp bị lạc mất nhau.

Đúng là khi chúng ta không mong chờ hay đặt hi vọng vào một điều nào đó thì bản thân sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, ngày qua ngày cũng sẽ trôi nhanh chứ không còn cái cảm giác một phút bằng một nghìn năm nữa rồi.

Kể dạo ấy thì Mộng Nhiên không còn nhớ nhung về người đàn ông ấy nữa. Cô trở về với tính cách trước kia của mình, hướng ngoại hơn và còn tìm được cho mình một nhóm bạn.

Ngoài ra Mộng Nhiên còn tham gia vào các câu lạc bộ thể thao, và vượt qua bao nhiêu con người để đạt được huy chương bạc của cuộc thi múa cấp quốc gia.

Vừa giỏi giang, vừa xinh đẹp lại tốt tính nên Mộng Nhiên đã trở thành hình mẫu bạn gái, nữ thần thanh xuân của rất nhiều chàng trai cùng lứa, các học bá lớp trên, mặc dù năm nay cô chỉ mới có mười hai tuổi.

Hiện tại Mộng Nhiên đang tận hưởng từng phút, từng giây của của ngày nghỉ cuối tuần, cô có mặt tại một khu vui chơi nổi tiếng trong thành phố cùng với ba mươi bạn học khác trong lớp.

- Nhớ lời cô dặn, dù xảy ra trường hợp gì đi nữa thì các em cũng không được buông nhau ra có biết chưa?

- Dạ.

Cả lớp đồng thanh hô lên. Vì phần lớn các bạn học trong lớp đều thích những trò chơi cảm giác mạnh nên cô giáo chủ nhiệm đã đồng ý dẫn mọi người vào trong nhà ma tham quan một vòng dưới sự trợ giúp của các nhân viên ở đây.

Mộng Nhiên là bà chúa nhát gan, cô bé sợ nhất là bóng tối. Nhưng vẫn phải gắng gượng, tỏ ra là mình ổn dù tay chân đã đổ mồ hôi hết rồi. Cô nối đuôi các bạn đi lần lần vào bên trong cho đến khi khuất bóng.

- Trong này âm u quá ha.

- Mấy chú, mấy cô ơi đừng có nhảy ra doạ chúng con nha.

Vô số lời xì xào, bàn tán vang lên trong không gian không mấy rộng rãi. Ai cũng sợ nhưng vì có đám đông nên nỗi sợ ấy đã bị lấn át.

Chỉ có duy nhất Mộng Nhiên là không, vì cô bị xếp đứng ở cuối hàng. Mặc dù phía sau lưng còn có cô giáo nhưng Mộng Nhiên vẫn cảm thấy bất an lắm.

- Áaaa...có con ma!

Đi được một lúc, đến vị trí trung tâm thì bỗng nhiên tất cả đèn sáp được đốt đều tắt ngúm. Trước mắt các đứa bé là một màu đen u tối, đã thế lại có thêm một vài bàn tay từ dưới khe tường thò ra khiến các bạn nhỏ hoảng loạng, khí thế ban đầu đã nhanh chóng tan biến.

- Các em đừng chạy loạn, đứng lại đợi cô với nào.

Cứ thế mà đoàn tàu đã dứt đoạn, mạnh ai nấy lo, cởi bỏ dây thừng buộc ở bụng mà đâm đầu chạy đến đốm sáng duy nhất trước mặt, cũng là lối ra của ngôi nhà.



- Các em hư lắm nghe chưa, xếp thành hàng để cô điểm danh rồi về.

Khi bay ra được không gian thoáng đãng, mát mẻ bên ngoài thì mọi người đều ôm lấy lòng ngực mà hít lấy hít để, tận tưởng cái tiết trời chiều trong xanh này, mặc kệ cô giáo chủ nhiệm đang đứng chống nạnh la rầy vì ban nãy bọn chúng không giữ đúng lời hứa ban đầu. Phải mất một lúc thì đội hình mới ổn định, cô giáo mới có thể đếm số lượng học sinh của lớp mình.

- Ba mươi? Thiếu mất một em rồi!!

Nét mặt của cô giáo ngay lập tức biến sắc khi phát hiện thiếu mất một đứa con của mình, cô ấy trở nên bấn loạn, da mặt liền tái xanh vì học trò đa số là con cái của các gia tộc có máu mặt trong xã hội, nếu một trong các em ấy xảy ra mệnh hệ gì thì cái mạng này cô cũng không giữ nổi.

Vì cô ấy là giáo viên vừa mới nhận lớp cách đây chưa đầy một tháng nên vẫn không nhớ hết khuôn mặt của các em học sinh lớp mình. Ở đây lại không mang theo danh sách tên từng thành viên nên cô ấy chỉ có thể dùng cách thức thủ công là truy hỏi từng bạn nhỏ xem bản thân có bị lạc mất người bạn nào hay không.

- Cô ơi, Nhiên Nhiên không thấy đâu cả.

Trong lúc mọi người vẫn đang nháo nhào lên vì chưa tìm ra thì nhóm nữ sinh mà Mộng Nhiên chơi thân đã chạy đến báo lại với cô giáo chủ nhiệm.

- Được rồi, cô cảm ơn. Bây giờ các con lên xe trở về nhà đi nhé. Mọi chuyện ở đây cứ để cho cô lo.

Vừa đúng lúc ấy thì xe đưa đón cũng đã đậu trước cửa cổng của khu vui chơi. Bây giờ giữ các em học sinh ở lại đây cũng chẳng giúp ích được gì, thậm chí còn có thể khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Vậy thì chi bằng cứ để các em về nhà với ba mẹ trước đi, còn tìm người thì cô sẽ tự mình lo liệu.

- Chúng em chào cô ạ!

[...]

Hai tiếng sau.

- Huhu...cô ơi, cô ở đâu vậy! Đến với em đi mà, Nhiên Nhiên sợ lắm!

Mộng Nhiên cũng không hiểu vì sao bản thân lại bị lạc bầy, rõ ràng là cô bé cũng chạy như bao người, thế mà chạy mãi chạy hoài mới nhận ra mình đã rẽ vào một ngõ khác trong ngôi nhà ma, quay đầu nhìn lại thì chẳng thấy bạn bè hay cô giáo đâu nữa.

Mộng Nhiên cũng đã thử men thao vách tường để trở về lối cũ nhưng cô càng đi càng sai. Không những không tìm được lối ra mà còn đi vào một nơi được coi là đáng sợ nhất nơi này.

Từ bên trong những bức tường dày cộm nãy giờ luôn phát ra những âm thanh kẽo kẹt của tiếng máy cưa, không những thế còn có tiếng ru rú " trả mạng cho tôi! " đầy oán than thỉnh thoảng vang lên một cách bất ngờ. Dù biết đây là trò chơi, tất cả đều là giả nhưng một đứa trẻ non nớt thì làm sao có đủ lí trí để mà vượt qua được chứ?

- Điện thoại để ngoài balo rồi, phải làm sao đây.

Điện thoại để ngoài balo, balo thì được cất vào trong tủ của khu vui chơi. Trên người Mộng Nhiên ngoài quần áo ra thì không có thêm một thiết bị điện tử nào cả.

- Mệt quá.



Để tạo thêm cảm giác rợn sống lưng nên cả ngôi nhà luôn bật điều hoà đến mức cao nhất, mặc cho tiết trời có như thế nào đi chăng nữa. Vừa đói vừa lạnh đã khiến Mộng Nhiên không thể nhấc nổi bước chân, cô cứ như vậy mà tìm cho mình một góc tường tựa người ngồi nghỉ.

Mười lăm phút sau.

- Hức...ai đó? Lên tiếng đi.

Mộng Nhiên vì mệt mỏi nên đã thiếp đi được một lúc, nhưng đột nhiên có tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, không gian tối om như mực, đến Mộng Nhiên còn không thể nhìn thấy tay chân thì làm sao có thể biết được là ai đang đến.

- Đừng đến đây mà.

Trong tâm trí của Mộng Nhiên bắt đầu hiện lên hình ảnh của những tên sát nhân, yêu râu xanh mà mình thường được thấy trong các bộ phim, cô sợ hãi tột độ, co rúm cả người rồi chôn mặt vào đầu gối ẩn nấp, đôi vai nhỏ không ngừng run lên từng đợt thầm cầu nguyện rằng hắn ta sẽ không đến được đây.

- Chắc là hắn đi rồi.

Tiếng giày da vọng xuống sàn nhà lạnh lạnh lẽo, hơi thở của người đàn ông cũng một lúc một nặng cứ như hắn ta đã đứng trước mặt cô, nhưng đột nhiên lại biến mất, im re như tờ khiến Mộng Nhiên còn tưởng là mình sợ quá nên mới sinh ra ảo giác. Vừa mới thở phào được một hơi thì bỗng dưng cả cơ thể của cô bé bị một vòng tay rắn chắc ôm trọn lấy.

- Áaaa...đồ biến thái, tránh ra đi mà, đừng có ôm tôi...cứu cháu với, có ai không cứu cháu với huhu.

Mộng Nhiên sợ hãi đến điếng người, hô hấp ngưng động trong vòng vài giây, da dẻ tái nhợt không còn một giọt máu. Đợi cả người Mộng Nhiên bị nhấc bổng lên trên cao, thì cô hết hồn hết vía vùng vẫy, kêu la thảm thiết đến khàn giọng. Đôi tay dùng lực đấm thùm thụp vào lòng ngực của hắn ta trong vô vọng.

Cho đến khi Mộng Nhiên cảm nhận được người đàn ông này đang rất dịu dàng với mình thì cô mới không cựa quậy nữa mà lặng thinh, trong vô thức chạm nhẹ vào từng đường nét, ngũ quan trên khuôn mặt của người đấy, trong lòng liền nghĩ đến cố nhân nhưng vẫn không dám khẳng định.

Nhưng Mộng Nhiên biết người này không có ý xấu, vì nếu như là kẻ xấu thì có lẽ hắn ta đã siết chặt Mộng Nhiên trong vòng tay hoặc bịt miệng, đánh ngất cô rồi, đằng này thì ngược lại. Người đàn ông đấy như lo lắng sẽ làm cô đau, chỉ dám ôm nhẹ, một tay đặt bên dưới bợ lấy mông, một tay còn lại thì nhẹ nhàng xoa đầu rồi lại vỗ lưng cô bé.

- Dật! Có phải là anh không?

Cô hít thở rồi lấy hết can đảm cất lên giọng nói trong trẻo, có chút run run hỏi hắn, chỉ mong hắn đừng im lặng nữa mà hãy trả lời..

- Xin lỗi tiểu thư, tôi về rồi đây.

- Đáng ghét, đáng ghét...sao lúc đầu anh không nói vậy đi. Anh có biết em sợ lắm không hả?Vậy mà anh còn doạ em...oa, huhu.

Nỗi niềm ấm ức trong mấy năm qua đã tìm được nơi để giải toả. Mộng Nhiên như vỡ oà khi biết được bản thân mình đã an toàn, cô vừa mếu khóc vừa trách khứ Vương Tử Dật, liên tục tác động vật lý lên cơ thể của anh, từ cào cấu, bấu xé cho đến bóp cổ Tử Dật đều lãnh đủ.

- Tôi thật sự không cố ý, có tôi ở đây rồi tiểu thư không cần sợ nữa. Cứ an tâm tựa đầu lên vai mà ngủ một giấc, khi tỉnh lại tôi đảm bảo tiểu thư sẽ nằm trên giường.

Vương Tử Dật vươn tay lên tìm lấy cái đầu của Mộng Nhiên rồi ấn nhẹ để cô bé tựa vào bờ vai rộng lớn của mình, là lỗi của anh, đúng thật là ban đầu anh có chút ý định xấu xa muốn hù doạ một chút nhưng khi thấy Mộng Nhiên sợ hãi như vậy thì ý đồ đấy trong anh đã tan biến từ lúc nào không hay.

Anh cảm thấy thật có lỗi với bản thân mình khi sự kiên định, tàn bạo mà anh ẫn nhẫn, rèn luyện trong thời gian qua đều vô nghĩa khi anh đối diện với nhóc con này, có phải anh quá vô dụng rồi không?