Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 122: Em khó chịu




Hạ An bị hai tên đàn ông kia mang đến khách sạn, mà cô từ lâu đã hôn mê bất tỉnh nhân sự.

Thân thể xinh đẹp nõn nà vô lực nằm dài trên giường.

Hai tên kia nhìn cô từ trên xuống dưới không ngừng nuốt nước bọt.

Thật muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm a.

Bọn chúng thật lời, vừa có tiền lại được ngủ cùng cô gái xinh đẹp như vậy.

Đặt một cái máy quay qua một góc, canh chuẩn góc, bọn chúng lại nhìn cô đầy thèm thuồng.

Nhanh chóng cởi bỏ quần áo, chúng tiến đến chỗ cô.

Bàn tay của bọn chúng đưa lên muốn cởi bỏ quần áo của Hạ An.

Nhưng lúc này một trong hai tên như nhớ ra điều gì hỏi tên còn lại.

"Mày đã vô hiệu hoá camera chưa?"

Tên kia lại làm ra vẻ mặt ngơ ngác.

"Tao tưởng mày làm rồi mà?"

"Tao chưa có làm"

Nghe đến đây cả hai đột ngột lạnh sống lưng.

"Rầm" còn chưa đợi bọn chúng lo xong cánh cửa đã bị đạp cho văng ra.

Cửa cứng như vậy mà đạp đến nổi méo xệch như kia sức lực chắc chắn không tồi.

Cố Chi Quân sát khí bủa vây đứng trước cửa phòng, nhìn hình ảnh trước mắt, trong tròng con ngươi liền hiện đầy tia lửa.

Anh không nói gì nhanh chóng chạy đến chỗ hai tên đàn ông kia, hai tay nắm đầu hai tên quăn ra xa tránh khỏi Hạ An của anh.

"Bọn mày tìm chết đúng không? Vợ của tao cũng dám đụng"

Bọn chúng mở to mắt nhìn anh, là... là Cố Chi Quân, nhanh như vậy đã tìm đến rồi?

Nhưng mà người đẹp nằm ở kia tiền thưởng trăm triệu đợi bọn họ, nghĩ đến đây bọn họ liền có động lực.

Hai tên cao to như bọn hắn chẳng lẽ đánh không lại Cố Chi Quân.

Mà qua một loạt tiến bụp bịch vang lên chúng liền biết, thật sự chúng đánh không lại Cố Chi Quân.

Hai tên đều ngã lăn ra sàn kêu oai oái.

Cố Chi Quân ánh mắt mang theo vẽ lạnh đạm liếc qua một chúng một cái sau đó không bận tâm chúng nữa cái anh nên quan tâm bây giờ là Hạ An của anh.

Nhìn cô bất tỉnh nằm trên giường trong lòng anh lại sinh đau.

Đi đến bế cô lên, đặt một nụ hôn lại trán cô anh dịu dàng thủ thỉ.

"Anh xin lỗi, là anh vô dụng mới khiến em chịu ủy khuất"

Nhìn hai tên kia anh lại càng tức lúc đi ra cửa còn không quên tặng cho mỗi tên một cái đá vào mặt.

Lúc đi ra cũng vừa vặn gặp Mộ Nghiên cùng vệ sĩ khác chạy đến.

"Đám trong kia tra tấn ra sao do cậu quyết nhưng phải cho tôi biết được ai là kẻ đứng sau chuyện này, xong chuyện phế đi hai tay của chúng, cắt bỏ luôn thứ kia thì càng tốt"

Mộ Nghiên nghe xong lập tức cuối đầu.

"Vâng"

Cố Chi Quân lạnh lùng ôm Hạ An rời đi, phía sau lưng chỉ còn tiếng la thất thanh như chọc tiết heo của hai tên đàn ông.

[...]

Trên đường lớn chiếc xe Ferrari đen nhánh lao vun vút, vừa nhìn liền chủ nhân của nó có chuyện rất gấp.

"Nóng... khó chịu quá"

Hạ An không ngừng lẩm bẩm cả người run run khó chịu, hơi thở phiến loạn không đều, trên khuôn mặt lại là mảng hồng nhuận kéo dài từ má đến mang tai.

Cố Chi Quân nhìn qua cô trong lòng treo đầy lo lắng, từ lúc tỉnh lại cô đã như vậy rồi, rõ ràng trúng thuốc rồi.

Bọn khốn chết tiệt, đợi anh biết được ai chủ mưu, anh nhất định sẽ khiến hắn chết không toàn thây.

"Cố gắng một chút, chúng ta về nhà bác sĩ sẽ đến giúp em"

Hạ An lại không chịu, khuôn mặt thanh tú rịn đầy mồ hôi bày ra bất mãn.

"Nóng..khó chịu quá"

Càng nghe lòng Cố Chi Quân càng như lửa đốt tốc độ lại xe càng nhanh hơn.

Về đến nhà Cố Chi Quân liền mang Hạ An lên phòng đặt xuống, ngồi cạnh cô anh không ngừng trấn an.

"Hạ An, ngoan, một lúc nữa bác sĩ sẽ đến"

Hạ An lại không có nghe anh, đầu óc cô giờ chỉ còn lại mảnh mông lung chỉ biết mình rất nóng, từ trong thâm tâm lại có loại cảm giác muốn ai đó đến làm mát cho mình.

"Nóng quá...ư..khó chịu"

Vừa nói bàn tay mềm mại của cô không ngừng vuốt vẻ bản thân mình, cái váy trắng tinh khiết trên người cũng bị kéo ra một nữa, hai quả anh đào không còn lớp phòng tuyến nhảy ra, nữa ẩn nữa hiện dưới lớp áo xốc xếch của cô.

Cố Chi Quân thấy cô như vậy hơi thở của anh cũng dao động không đều, yết hầu chuyển động lên xuống chậm rãi, nuốt nước bọt cũng thấy khó khăn.

Không được! Cố Chi Quân! Tỉnh táo! Phải tỉnh táo! Khổ sở trấn an bản thân một tay anh kéo áo lên giúp cô một tay lại gọi điện thoại cho bác sĩ riêng.

"Anh là ốc sên bị tai biến à, đã kêu bao lâu rồi lại không đến"

Đầu dây bên kia run rẩy đáp.

"Cố tổng, giữa đường đi xe tôi thủng lốp rồi khả năng 10 phút sau mới có thể đến"

"Aizzzz, tên vô dụng, sau này không cần đến Cố gia làm việc nữa"

Bực tức cúp máy anh muốn gọi cho bác sĩ khác.

Mà lúc này anh lại thấy có chút không đúng, cảm giác này mềm quá rồi, quay đầu nhìn lại anh chợt phát hiện, cái tay kia của anh... từ bao giờ đã đặt lên hai luồng tuyết phong của cô vậy?

Hạ An ôm chầm lấy bàn tay của anh chủ động dời nó tới ngực mình an ủi, bàn tay này của anh như dòng nước mát, mà cô bây giờ là người sắp chết khát trên sa mạc. Thấy được nước liền thèm thuồng muốn uống cạn, một giọt cũng không chừa.

Cố Chi Quân thấy thế nhanh chóng giật mình muốn rụt tay lại.

Cô là đang không tỉnh táo, anh chiếm tiện nghi của cô, khi cô tỉnh dậy nhất định sẽ rất giận anh.

Mà Hạ An nhất quyết không cho cứ nắm lấy tay anh, Cố Chi Quân lại cố chấp rút về. Hạ An lập tức nhíu mày phồng má, đôi mặt ngập nước chiếu thẳng qua Cố Chi Quân.

Anh lúc này chưa biết chuyện gì xảy ra, Hạ An đã mạnh bạo kéo tay anh, anh không có chuẩn bị trước lập tức theo đà bị cô ép xuống giường.

Cô lại cư nhiên ngồi trên người anh, hai cái đùi trắng nõn cạ sát vào cái eo tráng kiện, mà cô lúc này lại cực độ mê người.

Khuôn mặt thanh tú đỏ ửng, đôi môi quyến rũ như hai cánh hoa hồng nhè nhẹ run, mà đặc biệt nhất là nữa thân trên của cô đã không còn loại quần áo gì, hai cái bánh bao của cô từ lâu đã bày ra trước mắt anh như muốn bảo anh đến ăn đi, nụ hoa đỏ mộng của cô hướng anh bạo dạng mời gọi.

Cố Chi Quân khó khăn nuốt ngụm nước bọt, lửa nóng chạy khắp người anh cuối cùng dừng lại nơi đũng quần khiến nó như muốn nổ tung. Mà trong sự hưng phấn anh có loại lo lắng khó tả.

Cô cứ như vậy, anh sẽ không kiềm nổi.

"Hạ An, em...ưm"

Anh còn chưa nói xong cô đã chủ động dâng đôi môi của mình lên cho anh, ép chặt môi anh cô gấp gáp hôn, nụ hôn vụng về không thuần thục nhưng rồi sự ngọt ngào của cô vẫn len lỏi khắp khoan miệng của Cố Chi Quân làm anh ngơ người, vô thức lại mặc cô làm càn, nhắm mặt lại anh chầm chậm tận hưởng sự thơm tho trơn mềm của chiếc lưỡi đinh hương của cô.