Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 134: Xót cho người bệnh




Tại bệnh viện.

Cố Chi Quân lúc này đã được sơ cứu xong, vết thương do đạn bắn qua của anh quả thật rất sâu, bác sĩ nói để mất máu thêm chút nữa khả năng sẽ về với đất trời đấy, trên tay anh vẫn đang cắm dây truyền dịch mà anh đã ngất xỉu được một đêm rồi.

Hạ An đặt lên lọ hoa lưu ly xinh đẹp, cô lại ngó qua anh không khỏi thở dài.

Ngồi xuống cạnh anh, cầm lấy bàn tay to lớn của anh khẽ đặt lên mặt mình, nhìn anh cô lặng lẽ oán trách.

"Sao anh lại ngốc như vậy chứ? Lúc cứu em không nghĩ đến bản thân mình sao? Chẳng may mà viên đạn kia bắn trúng có lẽ bây giờ cơ hội anh nằm đây cũng không có đấy"

Nói một hồi không hiểu sao trong lòng cô lại sinh ấm áp, anh bảo vệ cô như vậy cô thực hạnh phúc.

Đứng lên khỏi ghế ngồi hướng cái trán cao ráo của anh cô dịu dàng đặt lên nụ hôn.

"Chi Quân, cảm ơn anh"

Nhìn cánh môi khô khốc của anh cô lại đau lòng cúi đầu cô hôn lên môi anh.

Dù gì bây giờ anh cũng đang ngất xỉu nếu chủ động cô cũng không ngại.

Chẳng qua cô lại không biết cái người cô cho là ngất xỉu kia từ lâu đã mở to mắt.

"Ưm…"

Cố Chi Quân đưa tay lên giữ chặt đầu cô, chiếc lưỡi hư hỏng của anh vội vàng vươn ra tiến đến môi cô đảo khắp thành chủ.

Hạ An bị anh làm cho giật mình, vô thức kêu lên tay chân hơi vùng vẫy nhưng khi bình tĩnh lại cô lại say mê tiếp nhận nụ hôn của anh.



Cả hai đắm đuối hôn nhau, hơi thở ái muội ngọt ngào liền lam khắp trong căn phòng.

Hai người lại không để ý ngoài cửa.

Áo Áo vừa tỉnh lại đã cùng Nhạc Nhạc chạy đến phòng bệnh của papa, hai bé muốn xem papa sao rồi.

Vừa đi Áo Áo vừa cười tươi, sắp được gặp papa rồi, yeahhh, nhưng rồi chưa kịp bước vào phòng chỉ đứng ở cửa Áo Áo nhìn thấy một màng kinh diễm kia.

Bé mở to hai mắt ra nhìn không chớp mà Nhạc Nhạc đi phía sau cũng thấy, bé hốt hoảng bịt chặt mắt Áo Áo lại kéo bé ra ngoài.

Áo Áo lúc này lại ngơ ngác khó hiểu hỏi Nhạc Nhạc.

"Anh hai, mẹ đang cắn ba kìa"1

Nhạc Nhạc đỏ mặt có phần ngượng ngùng sau đó lắc lắc đầu giải đáp cho Áo Áo.

"Không phải mẹ cắn papa đâu, cả hai là phát cơm chó thôi"

Bé đọc trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo đều đọc qua mấy chuyện hôn nhau nhẹ nhàng kiểu này nhưng đây là lần đầu chứng kiến a.

Áo Áo lại ngây ngốc hỏi lại lần nữa.

"Vậy là khi ba mẹ phát cơm chó chúng ta không được nhìn ạ?"

Nhạc Nhạc liền gật gật đầu.

"Đúng! Đúng!"

Bên trong căn phòng, Hạ An bị Cố Chi Quân tập kích đến nổi thở không nổi, cô nhìn anh hai mắt chứa chút giận hờn.

"Cái tên cơ hội nhà anh"

Cố Chi Quân lại cười tiếp mắt đưa tay bắt lấy eo cô, anh mạnh mẽ ôm cô đặt lên giường còn bản thân thì đè lên cô.

"Đương nhiên là anh phải cơ hội rồi, em là phiên bản giới hạn đặc biệt của riêng đấy, anh không nhanh tay sợ em sẽ bị người ta cướp đi"

Hạ An bị mấy câu mật ngọt của anh chọc cho cười.

Đặt hai tay lên má anh cô tinh nghịch nói.



"Em ai mà thèm tranh với anh"

Cố Chi Quân lại nhướng mày bày ra bộ dạng cưng chiều cô.

"Cho dù là không ai tranh em với anh, anh cũng sẽ luôn như vậy, luôn giữ yêu em, bảo vệ em, như lúc nhỏ anh từng hứa với em, cả đời này anh đều sẽ bảo vệ em"

Khuôn mặt Hạ An chợt đỏ lên, không biết đáp anh thế nào.

Nhưng mà thâm tâm cô quả thật thích lắm.

Cố Chi Quân âm trầm cười ra tiếng, anh lại lần nữa hạ môi xuống muốn hôn cô.

Chẳng qua lúc này cô lại ngăn cản đặt tay lên môi anh Hạ An hơi nhíu mày lại hỏi.

"Anh có ngửi thấy mùi gì lạ không?"

Cố Chi Quân hít hít cái mũi, đúng là có mùi gì lạ lạ nha.

Hạ An đảo mắt một vòng sau đó nhìn xuống bụng của Cố Chi Quân khuôn mặt cô lập tức tái nhợt hét lên.

"Chi Quân, bụng anh lại chảy máu rồi kìa"

Hạ An hoảng loạn nói tay chân quơ loạn cào cào bấm chuông khẩn cấp gọi bác sĩ.

"Reng reng reng"

Âm thanh vang vọng một khu Áo Áo cùng Nhạc Nhạc ở ngoài cũng nghe thấy, Áo Áo hơi vuốt cằm sau đó gật gù nhận xét.

"Anh hai, ba mẹ phát cơm chó nhiều đến nổi gọi bác sĩ luôn rồi kìa"

Nhạc Nhạc liền tái mặt.

"Không phải đâu, papa có chuyện đó"

Bác sĩ vừa băng bó của Cố Chi Quân vừa thở dài.

Mà Hạ An chỉ biết ngại ngùng cúi đầu.

"Cố tổng à, vết thương chúng tôi vừa may xong tối hôm qua, anh cũng chỉ mới vừa bình phục đừng vận động mạnh như thế chứ, nếu muốn ân…"

Bác sĩ còn chưa nói hết câu đã ngửi thấy mùi khét, quay sang nhìn ông đã thấy được khuôn mặt của Hạ An đỏ như quả cà chua, trên đầu mơ hồ còn thấy khói trắng.

Ông biết điều cũng không nói nữa, băng bó xong ông dặn dò một câu.

"Đừng vận động mạnh nữa là được qua hôm sau là được về nhà rồi"

Hạ An nhìn ông cúi đầu.

"Cảm ơn bác sĩ"

Tiễn xong bác sĩ đi Hạ An lại cảm thấy mặt mình nóng cháy.

Thật là… lần sau cô không dám chơi trò như này với anh nữa đâu.

Cố Chi Quân lại rất thích thú với bộ dạng này của cô liền nhướng nhướng mày.

Hạ An lại đưa tay lên ý muốn ký đầu anh, Cố Chi Quân lập tức bị doạ sợ nép vào một góc đẩy Áo Áo và Nhạc Nhạc ra anh khẩn thiết cầu xin.

"Hai con xem mẹ con kìa, đáng sợ quá đi"

Mà Áo Áo bị ba mình thao túng liền đứng về phe ba, ôm chầm lấy ba mà Nhạc Nhạc cũng tiếp một tay.

"Thương xót cho người bệnh đi mẹ"

Hạ An khoé môi giật giật, được lắm tạo phản rồi, được, cô không chấp người bệnh, đợi anh bình phục cô tính sau.