Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 2: Cô phải trả bao nhiêu? (H)




"Khốn khiếp!!! Lưu Hạ An con khốn..."

Tàn nhẫn quật chiếc roi đáng sợ lên người cô bên miệng anh lại không ngừng chửi mắng.

Làm cô đau, đau từ thân thể đến tinh thần.

Một hồi chịu đừng cuối cùng cô cũng không nhịn được bật ra tiếng cầu xin nghẹn ngào.

"Đau quá, xin anh... dừng lại"

Mà anh lần này không hiểu vì cái gì lại nghe cô, hành động tàn khốc kia chợt đình chỉ.

Chẳng qua chưa quá vài giây cánh tay to lớn đã di chuyển đến mái tóc đen nhánh của cô, tàn bạo kéo lên, đôi môi mỏng lạnh lẽo khép mở.

"Đau sao? Vậy càng đau đi"

Anh nói được liền làm được.

Như là phát đang phát điên, mỗi đòn roi anh quất lên người cô ngày càng mạnh mẽ.

"Ư... hức"

Từng tiếng kêu đau thương của cô lại bật ra, hòa vào tiếng vuôt vuốt chan chát của đòn roi tựa hồ như bản nhạc tang tâm tột cùng.

Đau đáu như muốn cào nát lòng người, nhưng khổ thân thay cho cô gái, bản nhạc này lại không động đến tâm của tên ác ma kia.

Đánh đến khi chiếc váy hầu gái trên người cô rách tươm, anh mới thật sự dừng lại, ném thắt lưng qua một góc không ai ngó ngàng nhanh chóng thay đổi cách tra tấn khác.

Tiến dần đến chỗ cô nằm, tàn bạo bắt lấy người cô.

Vươn bàn tay gân guốc mạnh mẽ xé tan chiếc váy rách nát.

Thân thể xinh đẹp của thiếu nữ liền hiện ra nhưng trên thân thể xinh đẹp ấy không nơi nào là không nhìn thấy vết thương đỏ thẫm.

Vết cũ chưa phai vết mới đã xuất hiện. Chồng chất lên nhau phá lệ tang thương.

Từng tấc từng tấc đều cho thấy một thân thể không được yêu thương không được nâng niu đây chính là thân thể tàn tạ của cô gái bị căm hận.

Nâng hai chân cô lên không một lời báo trước anh nhanh chóng đem thứ xù xì nhét sâu vào trong cô.

Dù cho cô chưa chuẩn bị, anh vẫn nhẫn tâm chuyển động.

"Đau quá..."

Mỗi cái đâm vào của anh lại làm cô bật ra tiếng kêu ai, giọt lệ trào ra khỏi khóe mi lăn dài trên khóe mắt xinh đẹp.

"Cô có quyền kêu đau sao? Có đau như Tuyết Liên không? Lưu Hạ An, tôi hận cô, tôi hận cô, em ấy ngây thơ như vậy, hiền lành như vậy! Cô lại giết em ấy? "

Anh rít rắng oán giận, kiện eo mạnh mẽ lại dồn dập tấn công đẩy cả người cô lung lay không ổn định.

"Em không... có... hức"

Cô không có mà, cô thật sự không có, nhưng cô nói cách nào anh cũng không tin cô.

"Chính mắt tôi nhìn thấy cô đẩy em ấy xuống, cô lại nói không có, hừ, cô dám nói cô không ghen tị với em ấy sao?

Bằng chứng có, nguyên do có, cô còn dám chối"

Bên môi Hạ An lại vẽ lên nụ cười khổ.

Đúng, cô ghen tị với cô ấy, vì cô ấy được anh yêu, nhưng mà chỉ vì như vậy mà cho rằng cô giết chết cô ấy sao?

Không có, cô không có, cô chỉ là yêu anh thôi, cô chỉ cần nhìn thấy anh thôi, như vậy có lẽ đã đủ với cô.

Cô không tham vọng được anh yêu, chỉ cần anh không giận cô là cô mãn nguyện rồi.

Nhưng rồi cả cơ hội này anh cũng không cho cô.

Anh giận cô nhiều lắm, anh giận rất lâu rất lâu cô đợi mãi cũng không thấy anh nguôi giận.

Nhìn từng giọt nước mắt đau thương của cô anh lại buồn bực.

Dùng tay tát mạnh lên làn mông căn mẩy của cô, lực đạo lớn đến nổi làm tay anh rực đỏ đau rát.

Mà phần thịt non mềm của cô càng đau hơn vạn lần.

"A..."

Cô lí nhí bật ra tiếng kêu, cả người run lẩy bẩy, trước mắt chỉ toàn là mảng mông lung của nước mắt.

Cô đau quá, thật sự đau quá. Cảm giác chơi vơi lại quấn lấy cô.

Nhìn lòng ngực rộng lớn của anh cô lại chịu không nổi, đưa lên hai đôi tay gầy gò, run rẩy muốn ôm anh.

Chỉ là cô vừa mới động chốc lát, Cố Chi Quân đã nhìn ra ý nghĩ này, lập tức lạnh giọng răng đe.

"Cô dám dùng đôi tay dơ bẩn đó ôm tôi, tôi nhất định sẽ chặt đứt tay cô"

Vừa dứt lời, anh đã bắt lấy đôi tay của cô ép lên đỉnh đầu, cũng không có để ý đến sức lực của mình có làm đau tay cô không, anh chỉ biết anh ghét cô ôm anh.

Như là trừng phạt, anh làm càng mạnh, cứ rút ra gần hết rồi lại đẩy mạnh vào.

Làm cô đau muốn ngất đi. Thân thể nhỏ bé run lên từng hồi đớn đau.

Đến khi anh chạy nước rút, cô cũng đã kêu than khàn cổ.

Ánh mắt mơ hồ không tiêu cự, đầu óc cũng dần trống rỗng.

Sau tiếng gầm rừ trầm thấp của anh, một dòng nóng rẫy trút thẳng vào người cô mà cô chỉ có thể bất lực đón nhận.

"Mang thai đi, tôi sẽ cho cô biết cảm giác mất đi người mình yêu thương là như thế nào?"

Anh chưa từng quên cảm giác đó! Rất đau! Như viên đạn bạc bắn ngang trái tim đang sống sờ sờ của anh.

Mà anh thành ra thế này là do ai? Không phải là do cô gái trước mắt sao.

Cô chết không hết tội, anh phải từng chút từng chút giết chết trái tim cô và cả linh hồn cô.

Hạ An mệt mỏi thở dốc, đôi chân vì bị cưỡng chế trong thời gian dài mà tê dại.

Đôi mắt vô hồn nhìn anh, ngày nào anh cũng nhắc nhở cô về phương diện này giống như anh sợ rằng cô chưa đủ đau.

Để cô mang thai lại ép cô phá thai, một mình cô đau là đủ rồi, đứa trẻ vô tội mà? Anh sao lại tàn nhẫn như vậy?

Cô rốt cuộc phải trả bao nhiêu mới đủ đây?

Mà Hạ An lại không biết cái giá phải trả cho đoạn nghiệt duyên này lớn đến nổi khiến cô rơi vào địa ngục.