Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 47: Biểu đạt thành ý




Ngồi trên chiếc giường mềm mại, đôi tay nhỏ của Hạ An không ngừng lật tập tranh xinh đẹp. Mỗi bức mỗi bức đều có mặt của anh và cả cô.

Đây là thế giới riêng của cô. Ở đó sẽ có anh dịu dàng với cô, anh sẽ không mắng cô không đánh cô, như vậy thật hạnh phúc.

Những lần đau buồn cô đều mang chúng ra nhìn ngắm xem nó là động lực mà cố gắng.

Chẳng qua lần này càng xem cô càng nặng lòng, mấy ngày này Mạn Tuyết Linh luôn quấn chặt lấy anh, đón anh về còn chuẩn bị bữa ăn cho anh.

Tựa hồ cứ như người vợ nhỏ. Hạ An cô đương nhiên nhìn ra tình cảm của Mạn Tuyết Linh với anh, có lẽ cô ta cũng yêu anh.

Mà đáng sợ hơn là anh lại đối với cô ta thực tốt, anh nói chuyện với cô ấy luôn dịu dàng lại còn hay cười nữa.

Cô thật ngưỡng mộ, nếu anh nguyện ý đem mấy thứ đó đặt trên người cô bảo cô đổi cái gì cô cũng đổi.

Thở dài một hơi tay cô vuốt nhẹ lên bức tranh, bên môi vẽ lên nụ cười khổ.

"Chi Quân, em lại nhớ anh của lúc trước rồi"

Dịu dàng như thế cô lại không nghĩ đến chờ đón cô đang là cơn thịnh nộ của ai đó.

"Lạch cạch" Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, âm thanh lập tức thu hút sự chú ý của cô, phát hiện ra thân ảnh to lớn của anh cô liền bị doạ cho giật mình.

Cánh tay nhỏ bé nhanh chóng giấu tập tranh vào quyển sách trên bàn. Bên môi tái nhợt lo lắng hỏi anh.

"Sao anh lại đến đây?"

"Tôi là chủ căn nhà này đi đâu cũng cần báo cáo với cô sao?"

Giọng anh lạnh lẽo đáp trả lại cô, âm thanh nghe ra không vui mà Hạ An lại nhìn ra điểm này trái tim nhỏ bé vô thức đập nhanh hoảng loạn, trong lòng có loại nôm nớp lo sợ không rõ ràng.

Có phải anh giận cô cái gì nữa rồi không?

Mà rất nhanh cô sẽ biết được bản thân cô đoán đúng rồi.

Cố Chi Quân híp mắt phượng nhìn chăm chăm cô, đôi chân thon dài từng bước từng bước ép sát cô.

"Tôi hôm nay nghe nói có cô gái không biết thân phận đi vào phòng tôi còn làm vỡ ảnh của Tuyết Liên, cô thấy sao? Cô gái đó có đáng bị trừng phạt không?"

Hạ An nhìn anh đôi môi lạnh nhạt của anh trái tim như bị bóp nghẹn.

Cô gái anh nói là đang nói cô sao?

Nghĩ đến đây cô hoảng loạn, cái đầu nhỏ không ngừng lắc. Chân cũng vô thức lùi ra phía sau.

"Không phải em"

Mà anh lại cười trào phúng bên môi khinh miệt hỏi lại.

"Tôi có nói cô gái đó là cô sao? Hay là cô có tật giật mình"

"Em thật sự không có, buổi sáng em vào phòng anh dọn dẹp rồi đi ra không có đụng vào ảnh của Tuyết Liên"

"Cô nói không có liền không có sao?"

Hắn nói rồi mạnh bạo đẩy người cô ra phía sau, vốn dĩ anh chỉ muốn đẩy cô ngã lên giường chẳng qua trong lúc ngã tay cô lại vô thức gạt trúng tập tranh khiến nó rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Cố Chi Quân cũng không quan tâm đến nó lắm, chỉ là Hạ An không như anh vừa nhìn thấy tâm can của mình chịu thiệt thòi cô đã nhìn không nổi, thân thể gầy gò nhanh chóng ngồi bật dậy đưa cái tay trắng xanh nhặt nó lên.

Nhìn thấy nó không hư hao gì cô liền nhẹ lòng.

Mà một màng này được ánh mắt sắc lạnh của Cố Chi Quân thu gọn vào. Cảm thấy có chút thú vị anh lập tức đưa tay giật lấy chúng.

Hạ An liền hoảng sợ với người theo muốn bắt lại, nhưng anh chẳng quan tâm, đôi tay thon dài âm trầm lật xem tranh của cô.

Càng xem mắt anh càng tối đi, trái tim lại bị làm cho đập lệch mất vài nhịp.

Từng bức tranh trong đó đều là cô hạnh phúc bên anh, anh tặng quà cho cô, anh ôm cô, anh hôn cô, anh vén tóc cho cô.

Còn có hôn lễ của bọn họ, cô yêu kiều đứng bên anh, anh lại vui vẻ cười tươi.

Bức ảnh tiếp theo là cô mang thai, anh một bên xoa lấy bụng của cô, môi lại cười với cô, ánh mắt thâm tình như nước.

Ngày cô sinh anh ở bên cạnh cô nắm tay cô cổ vũ, ánh mắt lo lắng tột đột.

Đến khi sinh ra rồi là một bé trai cùng một bé gái hết sức đáng yêu.

Bức ảnh cuối cùng cô đang vẽ dở vẫn chưa hoàn thành nhưng có thể nhìn thấy anh đang bế con, ru con ngủ.

Mấy bức ảnh này có lẽ đều là ước mơ của cô. truyện kiếm hiệp hay

"Trả cho em có được không?"

Cô run rẩy nắm lấy cánh tay của anh cầu xin, anh thấy rồi chắc chắn sẽ rất tức giận, chẳng may... anh xé chúng thì sao đây? Không được, nhất định không được.

Cô không có gì cả, cô chỉ có tập tranh đó thôi.

Cố Chi Quân âm trầm nhìn cô, môi hơi nhếch lên khẽ đưa tập tranh ra trước mặt cô như muốn trả lại cho cô.

Hạ An ngây thơ cho rằng anh thật sự trả cho mình, đôi tay nhỏ vui vẻ muốn đón lấy, nhưng cô lại chận hơn anh rất nhiều, một cái đưa tay anh trực tiếp mang nó đặt trên cao làm cô bắt không được.

Rất nhanh anh đã thấy được dán vẻ ủy khuất của cô, đôi mắt to tròn rơm rớm nước nhìn chăm chăm anh.

"Trả cho em"

Bộ dạng đáng yêu này khiến cho Cố Chi Quân chịu không nổi mà đưa tay ôm lấy cô ép vào lòng ngực của mình.

"Ai cho cô vẽ mấy thứ này?"

Hạ An bị hỏi cho căng thẳng rất lâu mới trả lời anh.

"Em chỉ là...chỉ là thích mơ mộng thôi, trả cho em có được không?"

Anh không trả lời cô mà hỏi ngược lại.

"Quan trọng với cô lắm sao?"

"Quan trọng!"

Cô lập tức trả lời, tay đặt trên lòng ngực anh, mắt vẫn nhìn chằm chằm tập tranh.

"Trả cô cũng được nhưng phải xem thành ý của cô đã"

Hạ An nghe không hiểu đôi mắt to tròn mở to, ngây ngô nhìn anh.

" Vâng ạ?"

Anh lại cười mị hoặc rồi mạnh bạo đẩy cô lên giường.

"Dùng thân thể của cô mà biểu đạt thành ý với tôi"