Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 65: Sợ!




Cố Chi Quân chậm rãi đặt điện thoại xuống, đôi môi mím chặt đâm chiêu. Suy nghĩ một hồi anh lại nghĩ đến kết quả chính anh hiểu làm Hạ An.

Nếu thật sự bức ảnh có vẫn đề thì chẳng phải anh rất có lỗi với cô sao?

"Aizzzz..."

Nghiến răng thở dài anh vô lực dựa vào cái ghế phía sau, đôi tay hữu lực đưa lên đầu khó chịu vò lấy mái tóc đen nhánh.

Lòng anh giờ đây rối như tơ vò thật không biết nên nghĩ làm sao mới đúng.

Có lẽ anh phải tìm gặp Minh Nguyệt hỏi cho ra chuyện. Mà rất nhanh mong muốn của anh đã được thực hiện, chẳng cần anh phải tìm, Minh Nguyệt đã tự tìm đến.

"Rầm"

Đột ngột lúc này cánh của bị một lực tàn bạo mở ra, Nghiêm Minh Nguyệt cầm theo sắp tài liệu xồng xộc đi đến chỗ Cố Chi Quân.

Mà Cố Chi Quân tâm tình đang không vui, vừa thấy Minh Nguyệt hai mắt có chút phát sáng.

"Em..."

Minh Nguyệt lại chẳng để tâm đến Cố Chi Quân chỉ đưa cao tập tài liệu kia đặt trước mắt anh, lực đạo khá lớn đủ phát ra âm thanh trấn áp lời muốn nói của Cố Chi Quân.

Cố Chi Quân nhìn đóng giấy tờ kia liền khó hiểu nhíu mày.

"Cái gì đây?"

Minh Nguyệt tặc lưỡi mệt mỏi đôi tay thanh tú lật qua hai trang đưa cho Cố Chi Quân xem.

"Anh tự mình xem đi"

Cố Chi Quân theo sự chỉ dẫn của Minh Nguyệt nhìn theo tờ giấy trước mắt, càng nhìn mắt anh càng tối đi giống như là khó tin lại giống như bất ngờ.

Bệnh án của Mạn Tuyết Liên sao lại có chứng nhận của bệnh ung thư giai đoạn cuối.

Minh Nguyệt cũng nhận ra được điểm này rồi liền nói.

"Mạn Tuyết Liên trước khi chết vẫn đang bị ung thư giai đoạn anh có biết không?"

Cố Chi Quân nhẹ nhàng lắc đầu, cái này cô thật sự giấu nhẹm với anh, một tí anh cũng không biết.

Mà Minh Nguyệt đưa cho anh cái này làm gì?

"Em có ý gì?"

Minh Nguyệt thở dài một hơi kéo cái ghế lại trước bàn làm việc của anh, nhẹ nhàng ngồi xuống cô bắt đầu phân bua.

"Nên nói anh ngốc hay là anh khờ đây?"

Tay cô đưa lên chỉ vào chỗ chứng nhận bệnh ung thư của Mạn Tuyết Liên.

"Anh nói xem, một kẻ sắp chết như Mạn Tuyết Liên thì có tiếc mạng sống mình làm cái gì nữa không? Cái chết năm đó của cô ta rất có khả năng là tự tử"

Cố Chi Quân lúc này cũng dần hiểu ra, Minh Nguyệt đây là đang muốn nói với anh rằng là Mạn Tuyết Liên tự nhảy xuống, Hạ An hoàn toàn không liên can.

Anh suy tư một lúc lại nói với Minh Nguyệt.

"Nhưng một cái bệnh án cũng không chứng minh được điều gì, nếu Tuyết Liên muốn tự tử cô ta có thể tìm cách khác, hà cớ gì phải giá hoạ cho Hạ An, bọn họ cũng không có ân oán gì"

Nghiêm Minh Nguyệt híp mắt lạnh lại đặt tay lên bàn, hơi chồm đến trước mặt Cố Chi Quân.

"Chắc gì đã không có ân oán?"

Mấy ngày nay cô cùng Tôn Thiên Vũ bận tối mặt tối mài cũng là vì chạy đi tìm chứng cứ chứng minh rằng Hạ An vô tội, mà đồng thời cũng muốn tìm ra sự thật năm đó.

Điều tra một hồi cuối cùng cũng tra được vài manh mối quan trọng.

Minh Nguyệt đặt thêm một sắp tài liệu trước mắt anh lần này là bệnh án của anh.

"Anh xem cái này, kết quả kiểm tra định kỳ của anh cho thấy anh còn có dấu hiệu bị thôi miên mà cái này hình như cũng đã lâu rồi, anh nói năm đó rốt cuộc xảy ra truyện gì sao lại để bản thân bị thôi miên?"

Cố Chi Quân lần này cũng bị làm cho kinh động. Anh khi nào bị thôi miên? Lại còn bị lâu như vậy?

Rốt cuộc anh đã bỏ qua cái gì? Mà quá khứ đã xảy ra cái gì?

Minh Nguyệt nhìn anh cũng biết anh hiểu ra rồi liền thả lỏng ra đôi chút, tấm lưng thanh mảnh ngã lên dựa vào ghế.

"Truyện nhiều ẩn khuất như vậy, mà qua nhiều năm rồi thật sự đào lại có hơi khó"

Dừng lại một chút cô xoa lấy thái dương  của mình rồi nói tiếp.

" Nhưng em có thể chắc chắn một điều Hạ An khả năng rất cao là người bị hại trong truyện này, mà nếu khả năng này là thật, anh dập đầu dưới chân cô ấy một nghìn lần cũng không đủ đâu"1

Cố Chi Quân giống như bị cô nói trúng tim đen khuôn mặt điển trai hơi nhăn lại. Thật sự như Minh Nguyệt nói, nếu thật sự là hiểu lầm thì anh đem cả đời này của mình bù cho Hạ An cũng không đủ.

Vô thức anh lại nhớ đến những chuyện anh đã từng làm với cô, càng nghĩ anh càng kinh hãi, anh thật sự đã tàn nhẫn như vậy sao?1

Anh vậy mà sợ rồi, sợ rằng chính mình hiểu lầm cô, cũng sợ sự tàn ác của chính mình.1

Nghiêm Minh Nguyệt từ lâu đã nhìn thấu anh trong lòng thở dài mấy hơi.

Cái tên anh trai này của cô làm việc vẫn luôn thận trọng, không hiểu sao đụng đến cái vấn đề này lại ngốc đến đần độn như thế, để cô nhìn lướt qua cũng thấy rất nhiều chuyện không rõ vậy mà hắn lại chẳng thèm điều tra, chưa gì đã "kết án" Hạ An.

Quả thật trong chuyện tình cảm người trong cuộc là người rối nhất.

Thở dài một hơi Minh Nguyệt lần này để bàn tay ngọc ngà của mình xuống bàn, mà chiếc vòng lấp lánh kia cũng hiện rõ trước mắt Cố Chi Quân.

"Anh tự suy nghĩ thêm đi, em mệt rồi phải về phòng ngủ một giấc, cả hai ngày hôm nay đều lo chuyện này ngủ không ngon giấc"

Xoay lưng hướng của cô muốn đi khỏi đây chẳng qua chân chưa cất bước tay cô đã bị anh nắm lại.

"Anh có chuyện muốn hỏi em!"