Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 70: Rời khỏi nơi đau thương




Loại cảm giác này rất lâu rồi anh không có được.

Anh vui vẻ như vậy lại không biết niềm vui nhỏ bé này sắp vì anh mà rời đi.

Xếp cái vali cuối cùng lên xe, Hạ An có chút bần thần. Tất cả đều được chuẩn bị xong rồi, quần áo đã được xếp gọn, bản hợp động kia cũng đã được tìm thấy, bây giờ chỉ cần cô lên xe rời đi là được.

Minh Nguyệt đứng cạnh cô, nhìn nhìn đồ đạc của Hạ An rồi khẽ hỏi.

"Cô còn quên cái gì nữa không? Hay muốn làm gì nữa không?"

Hạ An nghe đến đây hơi ngơ ra. Việc cần làm có lẽ cô vẫn còn rất nhiều, cô vẫn chưa cho Tiểu Kiều một lời tạm biệt.

Từ nhỏ đến lớn cô và Tiểu Kiều đã cùng nhau lớn lên ở Cố gia nương tựa vào nhau mà sống, từ lâu đã xem như chị em, lần này xa cô ấy chắc chắn sẽ rất khó để gặp lại.

Lần rời đi này cô không dám nói với ai, ngay cả cô ấy cũng vậy, cô chỉ có thể để lại một lá thư tạm biệt trong phòng cô ấy.

Thật muốn ôm cô ấy vào lòng chính miệng nói lời tạm biệt nhưng cô hết cách. Cô biết Tiểu Kiều nhất định sẽ giữ bí mật cho cô nhưng chẳng may người khác nghe được thì không hay chút nào.

Cô tin rằng Tiểu Kiều sẽ hiểu cho cô mà.

"Không còn gì nữa"

Minh Nguyệt nhận được kết quả liền an lòng, mang Hạ An đặt vào trong xe, cô chậm rãi khởi động xe của mình, rồi nhẹ nhàng đạp chân ga.

Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh từ từ chạy ra khỏi biệt thự Cố gia.

Hạ An ngồi trong xe đôi mắt trong veo thất thần thông qua cửa kín cô vẫn nhìn chăm chăm căn biệt thự - nơi mà cô đã ở từ bé đến lớn.

Ở đây có thật nhiều kỷ niệm của cô. Mà kỷ niệm lớn nhất chắc chắn là anh.

Ở đây từng có anh dịu dàng với cô từng có anh yêu thương cô, hứa sẽ bảo vệ cô, góc cây kia vẫn minh chứng cho lời hứa của anh, cánh cổng hùng dũng kia vẫn luôn nhìn thấy cảnh cô đợi anh mỗi tối trở về.

Mà ở đây cũng có anh căm thù cô, ghét bỏ cô. Căn phòng kia vẫn đêm đêm chứng kiến cảnh cô bị anh hành hạ.

Nếu có thể cô vẫn muốn hi vọng, hi vọng một ngày anh nhớ ra cô. Nhưng rồi nếu cô cứ cố chấp như vậy con của cô khả năng sẽ bị giết chết.

Đến cuối cùng rời khỏi nơi đau thương này vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Hạnh phúc hay thương đau cô cũng không cần nữa cô chỉ cần bảo bối trong bụng cô bình an mà lớn lên.

Môi cô câu lên nụ cười nhẹ bẫng, đôi mắt hiện lên thanh bình. Bên môi cất lên giọng nói nhẹ nhàng.

"Tạm biệt!"

Để lại hai từ dịu dàng này sau đó cô dứt khoát quay mặt bỏ đi, không nhìn lại căn biệt thự ấy lần nào nữa.

[...]

Chiếc xe đi được một thời gian, đến một nơi nhất định chiếc xe từ từ dừng lại.

Minh Nguyệt mang Hạ An xuống xe, trước mắt bọn cô là căn nhà giản dị, nhìn xung quanh liền biết là một làng quê thanh bình.

Ở đây không có tiếng ồn ào xe cộ chỉ có tiếng chim hót véo von, không có công trình đồ sộ chỉ cây xanh tươi mát, không có những con người hối hả vì công việc chỉ có những người vui vẻ bình thản chăm hoa tới rau, quả thật bình yên đến khiến lòng người nhẹ nhõm.

Hạ An thật sự rất thích nơi này liền hít thơ thật sâu một hơi cảm nhận ngọn gió tươi mát.

Minh Nguyệt thấy cô thích như vậy liền bồi thê. một câu.

"Chỗ này tuy cách xa thành phố nhưng cô yên tâm, tôi bảo đảm đủ an toàn, anh họ của tôi sẽ không mò được đến đây đâu"

Hạ An nước mắt lưng tròng nhẹ nhàng nhìn Minh Nguyệt cảm kích.

"Minh Nguyệt, thật sự cảm ơn cô"

Minh Nguyệt nghe đến cũng vui vẻ nở nụ cười xinh đẹp.

" Muốn cảm ơn tôi thì sống thật tốt, bảo bối trong bụng cũng phải thật tốt, có được không?"

Nói rồi cô từ từ đi về phía sau xe lấy vali cùng một số đồ đạc khác từ từ kéo vào ngôi nhà nhỏ phía trước.

"Được rồi, mau vào nhà đi thôi"

Hạ An nhìn theo Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu cũng chạy đến muốn mang đồ phụ cho cô ấy.

Mà cố ấy lại không cho, cứ tự mình mang vào hết.

Vừa đi cô ấy vừa nói.

"Mấy việc này phải để tôi làm, sau này cô chỉ cần ăn ngủ nghỉ thôi"

Hạ An lại không chịu, nhanh chóng phản bác.

"Có bầu thôi, tôi vẫn có đủ tay chân mà"

"Đủ hay không tôi vẫn không cho cô làm việc đâu"

...

Cả hai cô gái luyên thuyên một buổi cuối cùng vẫn là Minh Nguyệt mang đồ vào. Hai cô lại cùng nhau sắp xếp đồ mua thêm vài thứ cần thiết, đến khi hoàn chỉnh trời cũng sập tối.

Minh Nguyệt nhìn cái đồng hồ trên tay khuôn mặt hơi rầu rĩ, nhanh chóng quay lại nói với Hạ An.

"Trời cũng tối rồi, tôi phải trở về, còn phải đối phó với anh họ"

Hạ An cũng nhận thấy được điều này liền gật đầu.

"Ừm, đi đường cẩn thận"

"Khi nào cần tôi thì cứ gọi có biết không?"

"Được"

Trao đổi với Hạ An vài cầu sau đó Minh Nguyệt khẩn trương đi về hướng xe.

Hạ Anh nhìn theo bóng lưng cô vẫn không nguôi cảm kích.

"Minh Nguyệt, thật sự cảm ơn cô"

Minh Nguyệt cũng nghe thấy mấy câu này, môi cô câu lên chỉ là không có quay đầu lại, đưa lên cánh tay cô vẫy vẫy tạm biệt với Hạ An, sau cùng lên xe chạy mất.

[...]

Cố Chi Quân tan làm trở về nhà, từ trong xe bước ra, trên tay anh còn cầm theo một hộp quà siêu to cùng một cái túi giấy siêu bự và một bó hoa xinh đẹp siêu hoành tráng.

Lúc anh đi ngang cửa tiệm bán đồ trẻ em không hiểu sao lại có một lực hút kì lạ kéo anh vào, anh vào đấy nhìn qua nhìn lại mấy vòng thấy mấy bộ đồ trẻ em đáng yêu anh không kiềm lòng được mà mua rất nhiều.

Nghĩ đến bé con khi được sinh ra sẽ được mặc những bộ đồ do anh mua tim anh lại đập nhanh liên hồi vui vẻ. Có loại thành tựu, loại yêu thương rất khó tả.

Anh còn mua cả váy cùng trang sức cho cô, không biết cô thích cái gì nên thứ gì anh cũng mua qua, còn hoa thì mỗi loại hai bông.

Đó là tất cả lòng thành của anh.

Nhìn thấy mấy thứ này có lẽ Hạ An sẽ vui vẻ lắm, sẽ không còn giận dỗi anh nữa.