Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 74: Về nhà!




Ngồi trong xe Cố Chi Quân vô định chạy trên đường, anh muốn đi tìm cô chẳng qua lại không biết nên tìm ở đâu.

Đột ngột lúc này điện thoại anh lại reo lên, thở dài một hơi anh nhẹ nhàng tiếp nhận cuộc gọi cũng không hi vọng quá nhiều.

"Thiếu gia, đại tiểu thư chạy xe ra khỏi thành phố rồi, rất đáng nghi"

Nghe đến đây hai mắt Cố Chi Quân lập tức phát sáng, thân thể như được nạp lại năng lượng, đôi môi môi mỏng liền gấp gáp đáp.

"Các cậu bám sát nhớ không được để cho Minh Nguyệt phát hiện, gửi địa chỉ, tôi lập tức đến ngay"

"Vâng"

Điện thoại vừa tắt Cố Chi Quân đã khẩn trương quay xe, tốc độ nhanh đến nổi tạo trên đường một vòng hình cung đẹp mắt.

Lần này anh nhất định sẽ tìm được cô, bắt cô về không cho cô rời khỏi anh dù là nữa bước.

[...]

Hạ An ngồi trên sofa, đôi tay nhỏ thuần thục đan len, cũng chỉ mới đan được một nữa nhưng đã có thể thấy rõ cô là đang làm một chiếc áo cho trẻ em.

Ở đây một mình cô cũng không cảm thấy cô đơn mà ngược lại là loại bình yên dễ chịu vì cô có tiểu bảo bối bầu bạn mà, cô sẽ không buồn được đâu.

"Ting"

Chuông cửa bất ngờ reo lên một tiếng hành động của Hạ An lập tức dừng lại, bỏ đồ trên tay xuống cô từ từ bước về hướng cửa.

"Tôi đến đây"

Chắc chắn là Minh Nguyệt đến, hôm qua cô ấy có nói với cô rồi.

Đúng như cô đoán vừa mở cửa đã thấy gương mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt, trên môi cô ấy treo nụ cười thật tươi hai tay đưa lên hai túi đồ.

"Tôi mua rất nhiều đồ cho cô cùng tiểu bảo bảo nè"

"Đồ hôm qua cô mua vẫn còn nhiều mà, mua thêm sẽ dùng không hết đâu"

Hạ An biết Minh Nguyệt là muốn tốt cho cô nhưng quả thật đồ trong nhà còn rất nhiều, mua thêm nhiều như vậy rất tốn kém.

Minh Nguyệt lại không có để mấy lời đó của cô vào tai, đôi chân thon dài trực tiếp đi vào nhà.

"Cái này là mua cho bảo bảo trong bụng cô đó nha, phải ăn nhiều một chút tiểu bảo mới khoẻ mạnh được, cô không nhận tôi sẽ rất tức giận đó"

Hạ An biết rõ mình cải lại cái miệng nhỏ của Minh Nguyệt nên đành im lặng đi đến chỗ cô ấy giúp cô ấy sắp xếp lại đồ, bên môi ngại ngùng cảm kích.

"Thật sự cảm ơn cô"

Minh Nguyệt lại nhướng mày vui vẻ.

"Hmm muốn cảm ơn thì nấu cho tôi một bữa ăn đi, thật sự cô nấu ăn rất ngon nha, hmmm hay là cô dạy tôi nấu đi"

Cái tên Tôn Thiên Vũ chết tiệt kia lần trước dám chê không giống con gái, nấu ăn dỡ chết đi được, hôm nay cô học được bí kíp của Hạ An rồi nhất định sẽ khiến hắn sáng mắt ra.

Hạ An nghe đến cũng cười vui vẻ, nhẹ nhàng gật đầu.

"Được"

Sắp xếp đồ xong cả hai cùng nhau vào bếp, nói là cùng nhau làm chẳng qua chỉ có ai Hạ An là động tay chân còn Minh Nguyệt hoàn toàn bị cô làm cho đầu hoa mắt choáng rồi.

Cô cứ tưởng mấy bài toán tích phân cấp cao lúc cô đi học đã là khó nhất rồi không ngờ lại còn có thứ kinh khủng hơn nha.

Cái gì mà xào cái gì mà nấu cái gì mà đường muối, ôi còn hơn cả công thức hoá học nữa.

"Không được rồi, thật sự không xong rồi, tôi phải ra ngoài xả stress đây, cô có cần thêm nguyên liệu gì không tôi đi mua cho cô"

Hạ An bị bộ dạng luống cuống của Minh Nguyệt chọc cho cười vui vẻ.

"Có nha, tương đen trong nhà hình như không có, cô giúp tôi mua đi"

"Được, được"

Minh Nguyệt nghe đến lập tức gật đầu rồi chạy nhanh ra ngoài.

Hạ An nhìn theo bóng lưng cô chịu không được lại cười, Minh Nguyệt quả thật rất đáng yêu.

"Ting"

Chuông cửa được một lúc sau lại vang lên, Hạ An cũng có chút bất ngờ.

Minh Nguyệt đi nhanh vậy sao?

Tâm tình vui vẻ cô cũng không nghĩ quá nhiều, tắt bếp lửa cô lập tức đi ra mở cửa trên môi vẫn lưu giữ nụ cười.

"Đi nhanh vậy s..."

Muốn nói hết câu nhưng khi bắt gặp khuôn mặt trước mắt lời lẽ của cô như bị nghẹn lại, tay chân có loại run rẩy, không đợi qua ba giây tay cô dứt khoát muốn đóng cửa lại, chỉ là cửa chưa kịp đóng đã có cánh tay lực lưỡng chặn lại.

Cô càng cố đóng cánh tay ấy càng giữ lấy mạnh mẽ.

Cố Chi Quân ánh mắt sắt lạnh nhìn cô, không có nói gì, chỉ có cánh tay giữ chặt cửa, dùng đôi mặt phượng sâu đen nhìn thẳng vào cô.

Hạ An bị nhìn đến run rẩy, bất lực rồi cô liền bỏ ý định đóng cửa vội vàng quay người chạy vào trong, vẫn còn cửa sau, cô không thể để anh bắt được.

Nhưng cô làm sao đấy lại anh, bước theo vài bước anh đã đến được chỗ cô kéo cô vào lòng mình.

Hạ An lập tức hoảng sợ cả người giãy giụa muốn thoát, tay chân đều đấm lên người anh.

Anh nhất định rất tức giận, mà anh tức giận rồi sẽ đáng sợ như thế nào cô không có quên. Phải hay không sẽ lại làm hại bảo bảo của cô.

"Cố Chi Quân, mau buông ra, mau buông ra"

Cố Chi Quân nhìn bộ dạng này của cô không khỏi nhíu chặt mày kiếm. Anh cũng chưa có làm gì cô mà?

Khụy người xuống, đôi tay mạnh mẽ anh dùng lực một tí đã bế được cô lên.

Mặc cô giãy giụa bên môi anh chỉ nói hai từ.

"Về nhà"

Hạ An nhất quyết không cam tâm, chân tay đạp loạn, ngón tay thon dài còn cào lên cổ anh mấy đường rớm máu.

"Thả ra, mau thả ra"

Cố Chi Quân chẳng quan tâm trầm ổn bước về xe của mình.

Thấy xe anh ngày càng gần, Hạ An càng loạn, đưa mắt đảo khắp nơi cố gắng tìm hình bóng của Minh Nguyệt.

Mà ông trời lại phụ lòng cô thẳng cho đến khi cô bị đưa vào trong xe vẫn không thấy Minh Nguyệt đâu.

Hạ An tuyệt vọng rồi chỉ có thể tự mình cứu mình, ngồi trong xe cô dùng hết mọi cách mở cửa xe, nhưng đáng ghét là cái cửa này sao lại kiên cố đến thế cô có cố gắng thế nào cũng như muối bỏ biển.

Đột nhiên cô cảm thấy có hơi thở tiến đền gần chỗ mình, quay lại cô liền thấy ánh mắt muốn giết người của Cố Chi Quân.